Vừa bước xã hội gặp sự thử thách đầy hiểm ác của lòng , em trai mất bao lâu mới thể bình tâm .
chỉ thể an ủi nó, bảo đừng buồn, nếu thì ngoài việc, thật môi trường nhà nước cũng cạnh tranh, tự do vẫn hơn.
Em trai cũng hiểu điều đó, nhưng nó vẫn ôm mặt nức nở: " em cam lòng..."
Nó : "Nếu em qua kỳ thi phỏng vấn, em chấp nhận. em vượt qua tất cả ngay đầu!"
"Em gì sai chứ, tại đối xử với em như !"
"Mẹ!"
Em trai đỏ mắt : "Mẹ , con gì sai, tại đối xử với con như !"
"Mẹ ... thật sự ..."
Mẹ đó, mặt trắng bệch: "Mẹ thật sự ..."
"Mẹ thấy vẻ dễ mến, kiềm mà thêm vài câu. Mẹ rằng nhiều cô gái thích con ở trường, nhiều theo đuổi con, còn lục vài bức ảnh con tổ chức sinh nhật ở trường gửi cho xem, là . Nếu , thể cho chứ."
"Chuyện thể trách ..."
—------------------
Lời giải thích của yếu ớt, đúng hơn là bà lúc nào cũng dùng chiêu bài .
Từ đến nay, khi sai, dùng miệng lưỡi to để kể chuyện nên kể với ngoài, bà luôn dùng những câu trốn tránh trách nhiệm một cách thành thạo.
" " và " " là hai câu mà chúng nhiều đến mức chai lì.
Chỉ là vẫn còn câu đó, bà là của chúng .
Chưa đến giới hạn, chúng , những đứa con, vì lòng hiếu thảo thể đối đầu với bà.
Vì , tới lui, cam chịu, thấy lặng , em trai im lặng chuyện với bà, bà đột nhiên bùng nổ:
"Được , là của !"
"Tất cả là do ngu ngốc! Tất cả là của ! Mẹ điên !"
"Người cố ý tính toán thì dù thế nào cũng thành công, xui xẻo mà vài câu dụ dỗ, là của , đáng c//hế//t !"
"Mẹ ngu ngốc như còn sống gì, nhảy xuống đây cho xong , để phiền các con giận nữa, c//hế//t hơn !"
Mẹ tháo tạp dề, đẩy em trai khỏi cửa, lao ban công, mở cửa sổ và định trèo qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-rat-thich-buon-chuyen/chuong-6.html.]
Nhìn thấy cảnh đó, tất nhiên chúng ngăn .
cơ thể di chuyển, còn tâm trí hề an ủi chút nào.
Nhìn đất lóc la lối đòi c//hế//t, đầu tiên trong đời, ước mù hoặc điếc, để chứng kiến cảnh .
"Đủ !!"
Thấy lóc hổ, chịu đựng đủ , cầm lấy chiếc ghế xếp ban công ném mạnh tường.
Với lực từ chân ghế văng , dám nữa.
Bà bùng phát trong câm lặng, định gì đó, nhưng quát một tiếng lớn:
"Mẹ thôi ngay !!"
"Mẹ phá hỏng cuộc thi công chức của Chu Tử Hàn, là điên lên vì ấm ức, thứ đều do diễn hết, còn gì nữa! Mẹ bao nhiêu chuyện còn cho khác , ai là đòi nhảy lầu, thì để con nhảy!"
"Con cũng chán sống ! Chết là hết, ít nhất ở địa ngục cảnh giả bộ lóc!"
đá văng mảnh vụn chân, bước nhanh tới ban công, định trèo lên lan can.
Bố và em trai tất nhiên chạy kéo , cũng quên cả lóc, vội vàng bò dậy bộ giúp đỡ.
Thấy bà vững, lập tức đặt chân xuống, lạnh lùng với bà:
"Khóc , tiếp ! Nhìn xem đáng thương đến mức nào!"
"Chu Tử Hàn tổn thương lớn như còn kêu la bằng ! Mẹ định tham gia cuộc thi lớn ! Khóc !"
" từng thấy ai như , mồm miệng thì lúc nào cũng to, còn hổ khi dựa phận cha mà thoải mái bắt nạt con cái của !"
"Hại con đủ, giờ còn hại Chu Tử Hàn, nghiện hại nghiện ngu ngốc mà chuyện gì cũng hết!"
"Không đúng, ngốc . Nói tới lui chỉ là chuyện của ba chúng , còn chuyện của , bí mật của ?"
Mẹ bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, lùi một bước, lúng túng gì.
rõ lý do vì bà dám những bí mật của . Những chuyện của bản mà đem công khai, bà thể chấp nhận , điều đó sẽ khiến bà hổ đến c//hế//t, nên bà chắc chắn bao giờ đồng ý.
nghĩ đến , điều mà ngay cả bà cũng , chúng điên cuồng mà đồng ý? Sao thể đem tất cả chuyện trong nhà ngoài mà , chừa một điều gì?
Ai thể hiểu cảm giác của khi đầu kinh nguyệt, bối rối đến mức bẩn cả quần, mà coi đó là trò , kể cho khác ? Khi đó còn nhỏ, đến nỗi lăn lộn sàn nhưng vẫn quát mắng và bắt nạt.