Mẹ tôi là thánh mẫu Maria - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-12-26 12:42:44
Lượt xem: 811
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi cứ ngỡ sau sự việc này mẹ tôi đã phải chịu một cú sốc lớn và sẽ bình tĩnh lại rất nhiều.
Không ngờ rằng bà ấy rất nhanh lại không thể ngồi yên được nữa.
Thấy kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, mẹ tôi đã chủ động tìm việc làm cho tôi.
Bà ấy nói với tôi một cách thờ ơ rằng con gái của gia đình Trương ở cuối thôn không thể cải thiện điểm số của mình, vì vậy bà ấy đã yêu cầu tôi dành thời gian để dạy thêm cho cô ấy.
Nếu có người không biết nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ tôi, có lẽ sẽ cho rằng Trương Nhạc Thư là con gái của bà ấy chứ không phải tôi.
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã từ chối mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nhìn mấy giờ rồi, con phải tranh thủ đọc sách, làm sao có thời gian dạy kèm cho người khác?”
"Hơn nữa, thành tích kém của Trương Nhạc Thư cũng không phải ngày một ngày hai, giúp đỡ cũng không có ý nghĩa gì."
"Người nhà cô ấy cũng không quan tâm đến việc đó, tại sao mẹ lại lo lắng như vậy?"
Mẹ tôi nghe vậy, lập tức không vui: “Ai nói người nhà Nhạc Thư không quan tâm? Hai ngày trước con bé nói sợ không vào được đại học nên nhờ mẹ đến nhờ con dạy kèm. "
Nghe mẹ tôi xưng hô với Trương Nhạc Thư một cách trìu mến như vậy, tôi không khỏi cảm thấy ghê tởm.
Lúc ấy trong thôn phân chia đất, Trương Nhạc Thư và gia đình được cấp một mảnh đất vừa xa xôi vừa nghèo nàn.
Có lẽ vì mẹ tôi dễ mềm lòng nên họ đến nhà tôi và dọa chúng tôi phải đổi đất với gia đình họ.
Mẹ tôi đồng ý mà không hề suy nghĩ, nhưng cuối cùng chính bố tôi là người đã đuổi họ ra ngoài.
Sau đó, mẹ tôi cứ trách bố tôi, nói rằng chúng tôi đều là người cùng thôn, vậy nên làm người không thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến việc lợi dụng người khác.
Sau này, không lâu sau khi bố tôi lâm bệnh và qua đời, gia đình Trương Nhạc Thư thậm chí còn không bàn bạc với gia đình tôi mà trực tiếp trao đổi đất đai.
Nhiều người trong thôn không nhịn được, mắng sau lưng gia đình họ là người ác tâm, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.
Nhưng thay vì tức giận, mẹ tôi lại liên tục bênh vực gia đình họ.
13
Bản thân mẹ tôi cũng không quan tâm nên người khác cũng không thể nói nhiều.
Dù rất tức giận nhưng tôi không thể làm gì được.
Tôi cứ nghĩ chuyện này đã kết thúc.
Không ngờ rằng nhà họ Trương đã đổi đất thành công và bắt đầu nhắm vào gia đình chúng tôi.
Bọn họ nói rằng nếu ngay từ đầu chúng tôi đồng ý đổi đất thì gia đình họ đã không vất vả suốt bao năm qua một cách vô ích.
Dù bây giờ đã đồng ý đổi đất nhưng người dân trong thôn vẫn nói xấu gia đình họ.
Và gia đình chúng tôi chính là thủ phạm đằng sau tất cả chuyện này.
Mẹ tôi cảm thấy có lỗi với họ nên đã đến xin lỗi họ nhiều lần. Bà luôn mỉm cười chào đón những thành viên của gia đình Trương khi gặp họ.
Còn Trương Nhạc Thư dưới sự ảnh hưởng của cha mẹ luôn tỏ ra khinh thường khi nhìn thấy tôi.
Như thể rằng gia đình chúng tôi thực sự nợ gia đình họ vậy.
Họ đã nói dối nhiều đến nỗi chính họ cũng tin đó là sự thật.
14
Sau này, vì mẹ chỉ muốn làm điều tốt nên cuộc sống gia đình chúng tôi ngày càng sa sút, có thể nói chúng tôi thua kém người khác về mọi mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-la-thanh-mau-maria/phan-4.html.]
Điều này đúng với mong muốn của gia đình lão Trương.
Gia đình họ không chỉ đứng đằng sau tạo ra chướng ngại vật cho mẹ con tôi mà còn giẫm đạp lên gia đình tôi từng bước, làm nảy sinh một cảm giác ưu việt khó hiểu.
Đáng tiếc thành tích của Trương Nhạc Thư luôn không đạt yêu cầu, thậm chí còn đứng cuối lớp quanh năm, điều này đã trở thành nỗi lo lắng của nhà Trương.
Vì vậy, tôi có thể chắc chắn rằng những gì Trương Nhạc Thư nói về việc không thể vào đại học là hoàn toàn sai sự thật. Gia đình họ chỉ muốn ảnh hưởng đến kết quả học tập của tôi.
Ông ta không thể khoe thành tích của con gái mình nên ghen tị với điểm cao của người khác.
Ông ta còn muốn giở trò bẩn thỉu để khiến người khác đau khổ.
Mẹ tôi vẫn còn thì thầm bên tai tôi: “Thanh Thanh, mẹ đã đồng ý với Nhạc Thư rồi, con hãy chăm chỉ dạy dỗ mẹ đi.”
“Mẹ biết con được điểm cao nên việc này con nhất định phải giúp mẹ. Nếu Nhạc Thư không đỗ được trường đại học tốt, mẹ sẽ buồn lắm. Nhìn thấy con không thoải mái mẹ cũng thấy khó chịu.”
"Chính gia đình chúng ta đã có lỗi với họ trước, và bây giờ chúng ta phải bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ."
Tôi cười khẩy: “Mẹ à, trong mắt mẹ còn có đứa con gái này không? Mẹ có bao giờ nghĩ đến con không?”
"Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất để ôn tập. Mẹ không biết rõ sao? Điểm số của Trương Nhạc Thư quan trọng, điểm của con không quan trọng sao? Sao mẹ không quan tâm đến điểm số của con vậy?"
"Tại sao mẹ cứ bắt con phải hy sinh bản thân để làm hài lòng những người không thích con ngay từ đầu? Việc nó có thể vào đại học có liên quan gì đến con sao?"
"Tại sao phải xin lỗi? Gia đình chúng ta không có lỗi với ai cả!"
“Mẹ đã làm quá nhiều chuyện sai trái rồi sao? Sao suốt ngày mẹ thấy có lỗi với người khác vậy.”
Mẹ tôi lo lắng, vô thức lên tiếng: "Chu Thanh, mày nói cái gì vậy? Giúp một chút cũng không chịu giúp, sao lại ích kỷ như vậy!"
"Mày được điểm cao thì tốt phải không? Suốt ngày coi thường cái này cái kia. Giờ mày lớn mọc cánh đủ rồi, lời tao nói cũng không thèm nghe đúng không?"
"Tao đã hạ mình đến mức này rồi,con lại dùng thái độ này nói chuyện với mẹ, con quả thực là một kẻ có lòng sói!"
"Được rồi được rồi, bố mày khi còn sống đều quản mọi thứ. Bây giờ đến lượt mày học theo ông ấy phải không?!"
Tôi nhìn mẹ mình, bà trông rất ngay thẳng.
Có vẻ như công lý đang được thực thi và sự bất công đang được đấu tranh chống lại.
"Mẹ, mẹ là người đã hứa với họ, mẹ đi mà dạy thêm!" Tôi ngắt lời mẹ tôi.
Thấy có nói gì tôi cũng không đồng ý, mẹ tôi tối sầm mặt: “Tao không quan tâm mày có thích hay không, ngày mai Nhạc Thư sẽ đến đây. Nếu thành tích của nó không cải thiện thì mày cũng không được đi học đại học!"
15
Mong ước của mẹ tôi cuối cùng đã không thành hiện thực.
Điểm số của Trương Nhạc Thư không hề cải thiện chút nào.
Bởi vì tôi đã đánh cô ấy.
Khi Trương Nhạc Thư chế nhạo cha tôi lần thứ hai vì ngay từ đầu ông đã quá ích kỷ và không muốn trao đổi đất đai với gia đình họ, tôi đã đưa tay ra tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Trương Nhạc Thư bị cái tát của tôi làm cho choáng váng. Cô ta che mặt với vẻ không thể tin được trong mắt: "Chu Thanh, sao mày dám đánh tao! Sao mày dám đánh tao, một con khốn như mày?"
Tôi phớt lờ tiếng la hét của cô ta và bắt đầu vật lộn với cô ta như điên.
Mẹ tôi một bên choáng váng.
Khi lấy lại được tinh thần, cô ấy lập tức tiến tới và tóm lấy tôi.
Nhưng vì tôi không thể né tránh kịp nên bị Trương Nhạc Thư cào xước 1 vết trên mặt.
Tôi lau mặt, hung tợn nhìn chằm chằm Trương Nhạc Thư, nói từng chữ một: “Con khốn có cha không mẹ, nếu tao còn nghe thấy mày nói xấu cha tao nữa, tao sẽ g.i.ế.c cả nhà mày! Không tin cứ thử đi!”