Mẹ tôi là thánh mẫu Maria - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-12-26 12:41:36
Lượt xem: 780

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn dì Vương khen mẹ nửa thật nửa giả, tôi không khỏi buồn cười.

 

Ngay cả người có tính tình ngay thẳng như dì Vương cũng cho rằng mẹ tôi vô lý nên mới chế nhạo mẹ tôi ở đây một cách vòng vo.

 

8

 

Nhìn thấy dì Vương chuẩn bị rời đi, tôi cố ý buồn bã cầu xin dì Vương đừng kể chuyện này cho ai.

 

Dì Vương ngoài miệng hứa rất nhiều lần.

 

Nhưng tôi biết chuyện này trước ngày mai chắc chắn sẽ truyền từ đầu thôn đến cuối thôn.

 

Lúc rảnh rỗi, dân thôn thích buôn chuyện vậy nên việc làm những việc quá đáng như chăm sóc Lưu Cường sao họ có thể bỏ qua.

 

Sau khi dì Vương đi rồi, mẹ tôi tức giận hỏi tôi: "Chu Thanh, sao con lại nói dối nhiều thế? Mẹ nói đi chăm sóc Lưu Cường khi nào?"

 

Tôi nhìn mẹ với vẻ mặt ủy khuất: "Mẹ, không phải mẹ nói Lưu Cường đáng thương sao? Con còn tưởng rằng một người tốt bụng như mẹ nhất định sẽ không nhìn người khác đau khổ."

 

“Có phải mẹ cũng thờ ơ như những người không có sự đồng cảm không? Hay là trong lòng mẹ thật ra không ưa Lưu Cường?"

 

Mẹ tôi bị nói đến mức tức nghẹn không nói được gì nên chỉ lạnh lùng phớt lờ tôi.

 

......

 

Ngày hôm sau, tin đồn đã lan ra khắp thôn.

 

Mẹ tôi đ.â.m lao phải theo lao đành chịu đựng cơn buồn nôn, thỉnh thoảng đến nhà Lưu Cường tắm rửa và nấu ăn cho ông ta.

 

Mọi người trong thôn đều khen ngợi mẹ tôi, cho rằng bày ấy là một nhà từ thiện vĩ đại hiếm có trong suốt một thế kỷ qua.

 

Nhưng tôi nghe rõ họ đang chế giễu mẹ tôi sau lưng, nói rằng đầu bà thiếu một sợi dây.

 

Việc gia đình mình còn chưa lo xong vậy mà còn đi loanh quanh xen vào chuyện của người khác. Đây đơn giản là một căn bệnh.

 

9

 

Hôm nay, mẹ tôi đến nhà Lưu Cường nấu cơm cho ông ta như thường lệ.

 

Khi trở về, người mẹ tôi xanh xao, khuôn mặt tái mét.

 

Bộ quần áo gọn gàng ban đầu cũng đã xộc xệch.

 

Tôi bắt chước giọng điệu của mẹ kiếp trước, cười hỏi mẹ: "Mẹ thế nào rồi? Chú Lưu không hài lòng với món ăn mẹ nấu sao? Được mẹ chăm sóc, chú ấy không vui sao?"

 

Khi nhắc đến Lưu Cường, mẹ tôi toàn thân liền run lên, như có một nỗi sợ hãi và ghê tởm không tả xiết.

 

Đôi mắt bà đỏ hoe, giọng điệu đầy oán giận: “Trời ạ, tôi có ý tốt muốn chăm sóc Lưu Cường, sao ông ta có thể làm như vậy với tôi?”

 

"Không, không phải như vậy. Tại sao làm việc tốt lại không có phần thưởng cơ chứ?"

 

" Tên chó đẻ này ! Gọi cảnh sát đi! Đúng, tôi đi báo cảnh sát, tôi muốn hắn c.h.ế.t thảm!"

 

Tôi vội ngăn mẹ lại: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Nói cho con biết đi, tại sao mẹ lại đột nhiên muốn gọi cảnh sát bắt chú Lưu?”

 

"Có phải ông ta đã làm điều gì có lỗi với mẹ không? Có lẽ chú Lưu cũng là người bốc đồng, mẹ không thể cho ông ta một cơ hội để thay đổi sao?"

 

"Dù sao bọn họ cũng đều là người trong thôn. Mẹ, sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy? Mẹ trở nên hung ác như vậy từ khi nào vậy?"

 

Tôi làm theo và đáp lại tất cả những lời mẹ tôi đã nói với tôi ở kiếp trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-la-thanh-mau-maria/phan-3.html.]

 

Mẹ tôi bối rối, như thể bà không thể tin được rằng cô con gái duy nhất của mình lại giúp người ngoài nói chuyện.

 

Bà ấy hung hăng đẩy tôi ra và lấy con d.a.o trong bếp định đi g.i.ế.c Lưu Cường.

 

10

 

Tôi nhìn mẹ tôi phát điên với ánh mắt lạnh lùng, tôi không khỏi nghĩ đến việc mẹ tôi đã tìm mọi cách để thuyết phục tôi kết hôn với Lưu Cường sau khi tôi bị cưỡng h.i.ế.p ở kiếp trước.

 

Kiếp trước, tôi muốn gọi cảnh sát nhưng mẹ tôi đã ngăn tôi lại.

 

Họ thậm chí còn nhốt tôi trong nhà không cho tôi ra ngoài.

 

Tôi thậm chí còn không được phép đến trường.

 

Tôi đã lẻn ra ngoài lúc mẹ không để ý. Sau đó, cô giáo dẫn tôi đi trình báo vụ việc.

 

Kết quả tuyên án được đưa ra và Lưu Cường bị kết án 5 năm.

 

Mẹ tôi lại tràn ngập sự thông cảm.

 

Bà ấy trách tôi đã gọi cảnh sát thương cho Lưu Cường tuổi già vẫn phải vào tù chịu đau khổ.

 

Không những vậy bà ấy còn cầu xin tôi tha thứ cho kẻ h.i.ế.p dâm đó.

 

Cuối cùng, mẹ tôi vẫn nói rằng Lưu Cường đã biết mình sai rồi, nếu tôi không kiên quyết cố chấp với hành vi của mình thì ông ta đã không phải chịu kết cục bi thảm như vậy.

 

Bà ấy còn đề nghị tôi cưới Lưu Cường, chăm sóc ông ta suốt đời, bù đắp lỗi lầm và tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.

 

Kiếp trước khi điều đó xảy ra với tôi, mẹ tôi yêu cầu tôi phải tử tế và bao dung.

 

Nhưng giờ đây khi nó rơi vào người mẹ tôi thì bà ấy không thể chịu nổi chút nào.

 

Lý thuyết làm việc thiện mà bà ấy luôn giảng cho tôi giờ đã không còn nữa.

 

Hóa ra trừ khi cái tát đó rơi vào mặt, tôi thực sự không cảm thấy đau đớn gì.

 

11

 

Cuối cùng, mẹ tôi đã không báo cảnh sát.

 

Bởi vì tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ là người tốt nổi tiếng khắp thôn. Nếu mẹ làm một việc xấu xa như tống một người cùng thôn vào tù, mẹ nghĩ người trong thôn sẽ nghĩ gì về mẹ? "

 

"Chú Lưu thật đáng thương, chú ấy thực sự tàn nhẫn như vậy sao?"

 

"Hãy nghe lời khuyên của con và đừng làm gì sai, mẹ sẽ bị trừng phạt vì quá ác độc."

 

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt thất thần, như thể bà ghét Lưu Cường đến tận xương tủy và muốn lột da uống m.á.u của ông ta.

 

Nhưng cuối cùng mẹ vẫn coi trọng cái danh tiếng là người tốt bụng.

 

Vì cái danh hiệu hư ảo này, bà ấy thà chịu câm điếc còn hơn.

 

Sau khi mẹ tôi bình tĩnh lại, bà lại bắt đầu tự nhủ: “Việc mẹ làm là việc tốt, sao mẹ có thể sai được? Không, mẹ không làm gì sai cả”.

 

Thật sự hết thuốc chữa.

 

Tôi lắc đầu và không muốn chú ý đến người phụ nữ gần như phát điên này nữa.

 

Làm việc thiện là đúng, nhưng nếu bạn không có đạo đức cơ bản và thậm chí còn giúp đỡ người ác một cách bừa bãi thì bạn đang giúp đỡ những người làm điều ác.

Loading...