Chương 4
Để bảo vệ tính mạng , bác sĩ đành bỏ đứa bé.
Tất cả chúng lặng .
Bác sĩ em dâu thoát khỏi nguy hiểm, vẫn cần viện theo dõi thêm vài ngày.
Bố cô gì nhiều, lễ phép tiễn về.
lưng, thì từ trong phòng bệnh, em dâu vốn đang hôn mê khẽ cất giọng…
còn kịp rõ thì bố em dâu vội vàng tiến phòng.
Không rõ cô quyết định thế nào, khi mang đồ đến thăm thì thấy tinh thần cô vẻ lắm.
Mẹ cô an ủi: “Không , họ bắt nạt quá đáng như , chúng thể cứ để họ ức h.i.ế.p mãi .”
Bố cô cũng : “Dù cô quyết định thế nào, bố sẽ luôn ủng hộ con.”
Em dâu nắm lấy tay , nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị vì sợ rắc rối mà giấu em.”
“May mà chị cho em , em còn đăng ký kết hôn với , cũng sinh con.”
Nghe , trong lòng chợt động, đó đến gần để em dâu thì thầm kế hoạch của .
…
lúc đó, điện thoại reo liên tục là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
“Xin chào, cô Hứa Phù ạ? Chúng tiếp nhận đơn tố cáo cô hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mong cô sắp xếp đến phối hợp điều tra, cô thể đến ?”
sững: “Là ?”
Bên chính xác chứng minh thư và các thông tin của , cùng tiền liên quan: Là mười vạn.
bỗng hiểu : hóa và Hứa Hạo Nam vẫn luôn dòm ngó túi tiền của .
Giọng gọi vẻ bất lực: “Người tố cáo là nhân của cô, hiện đang khá kích động, lóc đòi cô trả tiền, xin cô sớm đến cơ quan một lượt.”
Em dâu cũng chau mày đầy khinh bỉ: “Chuyện đến như mà họ còn mặt mũi nào mà đòi mừng cưới?”
kìm cô , mỉm nhẹ: “Không , em cứ nghỉ ngơi cho .”
“Họ dám kiện , cách để khiến họ lóc về.”
Vào trụ sở cảnh sát, ngay từ lúc bước thấy tiếng gào thất thần.
Trong khi vài viên cảnh sát khuyên nhủ nhẹ nhàng, vẫn lẫn đó vài tiếng kích động, xúi giục của lạ.
“Con gái bà đúng là toan tính keo kiệt, hứa cho em trai thì thể nuốt lời?” nọ .
Nghe thấy lập tức tiếng Hứa Hạo Nam phụ họa: “ , tiền của chị gái chẳng là của em trai , chị giữ chặt thế là chứng tỏ chị coi chúng là một nhà.”
Mẹ to hơn: “Trời ơi đảo điên hết , sinh con gái mà sinh một con nhỏ nuôi ong tay áo, thế cho nó học xong là gả cho Trương Lỗi cho xong.”
Hứa Hạo Nam vội cắt ngang: “Không , Trương Lỗi nghèo keo, gả qua đó nhà còn bẽ mặt hơn…”
lạnh sống lưng, chờ cho tiếng ồn trong phòng lắng xuống mới bình thản đẩy cửa bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-che-muoi-van-mung-cuoi-qua-it/chuong-4.html.]
Mẹ và Hứa Hạo Nam kiêu ngạo ngẩng đầu, chẳng thèm .
Ngược , một phụ nữ trung niên lạ mặt mỉm với : “Tiểu Hứa, dì là dì Lưu.”
Hứa Hạo Nam thấy im lâu, liếc khinh khỉnh bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Hứa Phù, với chị tử tế mà chị vẫn hiểu ? Mẹ lâu thế mà chị vẫn tới, giờ thì xong, chúng báo cảnh sát, bây giờ chị sợ ?”
“Có dì Lưu và ở đây cạnh , chị sợ cũng muộn .”
Dì Lưu hóa là bạn bè của .
liếc bà , thấy bà ánh mắt sáng lên mỉm với .
Có vẻ bà cũng ghét lắm.
vòng vo, bước tới bên cảnh sát, đưa đoạn chat chứng minh từng hứa đưa mười vạn phong bì.
“Cán bộ ơi, tiền chỉ hứa miệng, hợp đồng chuyển nhượng nào, nên việc thực hiện phụ thuộc ý chí cá nhân .”
“Giờ họ kiện tội lừa đảo là loạn, lãng phí nhân lực.”
“Cái gì?” lập tức đổi sắc, từ vẻ yếu ớt bỗng tỉnh táo hẳn.
Bà cầm điện thoại Hứa Hạo Nam, hớn hở giơ cao: “Nhìn kỹ , mày hứa cho em trai , cho?”
“Cứ pháp luật nọ, nhiều tiền mà chịu cho em trai, đừng trách tao nhận mày con!”
Hứa Hạo Nam vẫn cao ngạo: “Chị , chị sớm muộn cũng lấy chồng, thì em trai là chính là chỗ dựa duy nhất của chị. Chị định bỏ luôn chỗ dựa duy nhất chứ?”
Mẹ háo hức chờ cúi đầu hối .
nhếch môi, nheo mắt: “Có chuyện đó nữa hả?”
Mặt và Hứa Hạo Nam đồng loạt biến sắc. đợi họ kịp phản ứng, lôi điện thoại , mở phần bình luận lưu hôm :
“Nhờ cái mà khỏi sợ tính kế hút m.á.u nữa, đúng là phúc trời cho.”
Mẹ trợn tròn mắt, hoảng hốt: “Mày… mày …”
gật đầu, chậm rãi: “Thật may cho các , hết . Nuôi ong tay áo, ích kỉ, một đóng vai ác, một đóng vai hiền mưu toan của các chĩa thẳng đầu như mà còn đem tiền cho các ư?”
…
Mẹ mất mặt, ôm n.g.ự.c thụp xuống ghế.
Hứa Hạo Nam thì hề tỏ bối rối vì lật tẩy, ngược hét ầm với :
“Không ngờ chị em mấy đúng là mưu mô! Không cần gì, mà âm thầm chụp hình video .”
“ với chỉ đùa với chị một chút thôi, chị vội gì?”
Đùa ư? Quả nhiên, kẻ hưởng lợi chẳng thể nào đồng cảm với hại.
giơ hai tay , gật đầu: “Ồ, thực chuyện mười vạn tiền mừng cũng chỉ đùa thôi, vội gì?”
Hứa Hạo Nam im bặt, thốt nổi lời.
Ánh mắt nó trở nên u ám, cuối cùng nó chẳng gì thêm, cũng chẳng thèm quan tâm đến , định bỏ .