Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ Tôi Chẳng Phải Thiên Thần - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-16 10:33:28
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

 

Tôi vẫn giống hệt như hồi cấp hai – một người vô hình trong lớp, không có bạn bè.

Nhưng quãng thời gian ở một mình lại đẹp đến lạ thường.

Tôi có thể yên tĩnh đọc một quyển sách, làm một bài luyện tập.

Cũng có thể lên sân thượng của tòa nhà dạy học, ngồi hàng giờ ngắm mây trôi trên trời.

Thậm chí, tôi còn có thể cầm lại cây cọ đã lâu không chạm tới, vẽ lại thế giới xinh đẹp này.

 

Tôi chưa từng nói với mẹ rằng tôi thích vẽ.

Tôi còn nhớ rất rõ, hồi học mẫu giáo, tôi từng xin mẹ một hộp màu nước.

Mẹ tôi khi đó chỉ nói lạnh tanh:

“Cần mấy thứ này làm gì? Vẽ vời là thứ vô bổ, việc của Uyên Uyên là thi đỗ Thanh Hoa!”

 

Mẹ hoàn toàn không biết, Thanh Hoa cũng có học viện mỹ thuật.

Nhưng đó là một điều mà bà vĩnh viễn không thể hiểu nổi.

 

Rời khỏi cái nhà tù đen tối ngột ngạt mà mẹ dựng lên quanh tôi, tôi như được tái sinh.

Những khó khăn trong học tập dần dần cũng được tôi vượt qua.

Đến kỳ thi giữa kỳ, tôi đã lọt vào top 5 toàn khối.

 

Trường Dục Nhân là ngôi trường tốt nhất thành phố, vào được đây là coi như đã đặt một chân vào đại học.

Mỗi năm, chỉ tiêu tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại gần như đều bị Dục Nhân chiếm trọn.

 

Ở một nơi quy tụ toàn tinh anh như vậy, lọt top 5 có nghĩa là đã chạm tay vào Thanh Hoa.

Nhưng mẹ tôi không hiểu điều đó.

Trong nhận thức của bà, Thanh Hoa là ngôi trường tốt nhất, muốn vào được – thì chỉ có thể là người đứng đầu.

Vì thế, tôi lại phải cầm bảng thành tích được tưới đẫm mồ hôi và nỗ lực kia, lần nữa quỳ xuống trước di ảnh cha và anh trai.

 

Từng ấy năm, trái tim tôi đã sớm chai lì.

Mỗi lần quỳ ở vị trí này, tôi lại không kìm được nghĩ thầm:

Giấc mơ của anh trai thật sự là Thanh Hoa sao?

Anh ấy thật sự giỏi giang xuất chúng… hay cũng giống tôi, chỉ là một sản phẩm hoàn hảo do mẹ nhào nặn nên?

 

Mẹ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Bà cho rằng lý do lớn nhất khiến tôi không thể đứng nhất là vì… bà không ở bên giám sát tôi.

 

Chắc chắn là tôi đã lười biếng khi không có ai kè kè theo dõi – cho nên thành tích mới không tăng được.

 

Vì vậy, mẹ lại chạy đến tìm hiệu trưởng, xưng mình là chuyên gia dinh dưỡng cao cấp, năn nỉ mãi mới xin được vào làm ở căn tin trường.

 

Nhân viên trường sẽ được phân phòng ở khu ký túc dành cho nhân viên – thế là bà đường đường chính chính chuyển vào khu ký túc xá của trường.

 

Chỉ trong chớp mắt, khoảng thời gian tự do mà tôi khó khăn lắm mới có được… tan thành mây khói.

 

Lúc ấy, tôi ở tầng ba. Mẹ tôi ở tầng bốn.

Bà luôn viện cớ chạy xuống ký túc xá của tôi, mang canh gà, mang thuốc bổ.

Trong đám thuốc bổ đó không biết đã trộn những loại thảo dược gì, mùi xộc thẳng lên mũi, nồng đến buồn nôn.

 

Các bạn nữ trong phòng tôi chịu không nổi mùi hôi đó, đều rủ nhau kéo ra thư viện làm bài.

Thừa dịp ấy, mẹ tôi chạy vào trong phòng kiểm tra, đảo một vòng khắp phòng, soi từng chiếc bàn.

 

Khi bà nhìn thấy trên bàn của cô bạn cùng giường dưới dán tấm poster của Địch Lệ Nhiệt Ba, bà nhíu mày:

“Đây mà là bộ dạng của người chăm học à? Về sau đừng chơi với con bé này nữa!”

 

Buồn cười thật.

Tôi – một đứa chẳng có lấy nổi một người bạn – lấy tư cách gì để quyết định chơi hay không chơi với ai chứ?

 

Mẹ còn cho rằng giờ tắt đèn lúc 11 giờ tối là quá sớm, liền đi tìm quản lý ký túc để xin đặc cách cho tôi lên phòng bà học tiếp.

Mỗi tối tôi đều phải học đến tận 12 rưỡi, 1 giờ sáng mới được phép quay lại phòng ngủ.

 

Tôi giống như một con cá đang bơi trong ao tù nước đục, bụng toàn là bùn cặn, sống mà như đã chết, tê liệt đến mức không còn cảm giác.

 

Hy vọng duy nhất trong tôi – là đậu vào Thanh Hoa.

 

Chỉ cần tôi thi đỗ Thanh Hoa, chuyển lên Bắc Kinh học…

Tôi không tin mẹ còn có thể mò vào tận căn tin của Thanh Hoa để quản tôi tiếp được.

 

Mỗi ngày tôi đều căng não nghe giảng, làm bài tập nghiêm túc, không bỏ sót bất cứ một câu hỏi nào.

 

Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi chật vật vươn lên được vị trí thứ hai.

 

Tất nhiên, chẳng có bất ngờ gì cả.

Ngày cầm bảng điểm về, tôi lại bị đánh.

 

Mẹ tôi ngồi ngay ngắn trước di ảnh của cha và anh, tay cầm một thanh roi tre.

Bà bảo tôi, hãy nói rõ với cha và anh trai – tại sao tôi lại không thi được hạng nhất.

 

10.

 

Tôi bị đánh mấy roi vào lưng, dù có mặc quần áo, da thịt vẫn bỏng rát.

Tôi cố gắng trả lời câu hỏi của mẹ, nhưng không câu nào làm bà hài lòng – bà cho là tôi đang qua loa.

Bà đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Dưới mí mắt nhăn nheo trũng sâu, ánh mắt bà u ám đến đáng sợ.

 

“Tống Uyên, cả đời này của mẹ đều dốc hết thời gian và sức lực lên người con, lấy cái mạng này ra mà đồng hành cùng con học hành. Mẹ đâu có đòi con phải báo đáp gì, chỉ muốn con đứng đầu, khó đến thế sao? Tại sao con lại không làm được?”

 

Khó đến thế sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-chang-phai-thien-than-mhqf/chuong-5.html.]

 

Một người chưa tốt nghiệp nổi cấp hai – đang hỏi tôi: “Đứng nhất có gì mà khó?”

 

Tôi quỳ lặng lẽ trước bàn thờ, không đáp một lời.

 

“Mày có thái độ gì đấy hả, Tống Uyên? Mẹ nói mà không nghe thấy à? Mày tưởng giả câm là xong chuyện à?”

 

Mẹ giận đến phát điên, lại đánh tôi thêm mấy roi.

Lúc nào cũng thế.

Tôi trả lời thì bảo tôi đang ngụy biện – rồi đánh.

Tôi không trả lời thì bảo tôi hỗn láo – vẫn đánh.

 

Dù tôi làm gì cũng đều là sai cả.

 

Một lúc sau, mẹ đánh mệt, quay vào bếp nấu cho tôi một nồi “canh bổ não”, dặn tôi học cho giỏi – chưa làm xong mười đề luyện tập thì đừng hòng được ngủ.

 

Tôi ngồi trước bàn học, tay siết chặt lấy cây bút.

Chỉ còn một năm nữa thôi.

Một năm sau… tôi sẽ được giải thoát.

 

Lúc làm bài tập, tôi đứng dậy đi lấy từ điển trong tủ sách.

Không ngờ tủ đã cũ quá, tấm ngăn giữa sụp xuống.

Từ trong khe hở rơi ra một quyển sổ nhật ký màu xanh – trên bìa viết tên “Tống Nguyên”.

 

Là nhật ký của anh trai sao?

 

Tôi cũng từng có một cuốn nhật ký.

Nhưng đó là vật riêng tư, mẹ lại nhất quyết đòi xem.

Rồi ngay trước mặt tôi, bà xé toạc nó ra thành từng mảnh.

 

“Con nít con nôi có cái gì mà giấu? Mẹ là mẹ mày, có chuyện gì mà không thể cho mẹ biết?”

 

Tôi bỗng rất tò mò – tại sao anh trai lại có thể giữ được một cuốn nhật ký?

 

Mở ra trang đầu tiên, chữ viết thanh tú quen thuộc của anh trai hiện lên.

Nhưng nét chữ đẹp đẽ ấy lại viết:

 

“Tôn Hiểu Hoa, sao bà không c.h.ế.t đi?”

 

Tôn Hiểu Hoa – là tên mẹ tôi.

 

Bên cạnh câu đó là một tấm ảnh thẻ của mẹ, bị dán bằng băng dính trong suốt – trên bức ảnh chi chít những vết đ.â.m nhỏ li ti bằng đầu bút nhọn.

 

Tại sao anh trai lại nguyền rủa mẹ đến thế?

 

Tôi ôm một bụng thắc mắc, lật tiếp các trang sau:

 

“Ngày 15 tháng 9: Hôm nay được 100 điểm, mẹ của các bạn đều thưởng cho ăn KFC.

Mẹ nói, học sinh được 100 là việc phải làm, có gì đáng khoe?

Tôn Hiểu Hoa, bà giỏi thì tự đi mà ngày nào cũng được 100 điểm!”

 

“Ngày 27 tháng 10: Hôm nay mẹ mang bài kiểm tra Văn của tôi đến trường làm ầm lên – chỉ vì bài văn bị trừ 0.5 điểm.

Cô giáo nói bài thi Văn của cấp hai rất hiếm khi cho điểm tuyệt đối.

Mẹ mắng cô là kẻ làm hại học sinh, rồi đi tố cáo khiến cô bị điều chuyển.

Đó là cô giáo dạy Văn mà tôi yêu quý nhất.

Tôn Hiểu Hoa, tại sao người phải đi không phải là bà?”

 

“Ngày 10 tháng 11: Mẹ hôm nay xông thẳng vào trường, tát Trương Điềm một cái.

Lý do là vì Trương Điềm cho tôi mượn một cuốn sách ngoài chương trình, mẹ bảo con bé đang cố tình cản trở tôi thi vào Thanh Hoa.

Trong mắt mẹ, tất cả sách ngoài đều có hại, không cho tôi đọc cuốn nào.

Nhưng bài đọc trong đề thi đại học rất nhiều là từ sách ngoài, bà thì hiểu cái gì?

Bà thậm chí còn chưa học hết cấp hai – là thứ rác rưởi!”

 

Thì ra… anh trai cũng giống tôi.

 

Anh đâu phải thiên tài như trong lời mẹ nói – chẳng qua cũng chỉ là một cỗ máy học tập bị nhồi nhét, bị áp bức, bị chèn ép từng ngày mà thôi.

 

Người con trai mà bà vẫn luôn tự hào – trong lòng lại chất chứa nỗi căm hận ngút trời với bà.

 

Nhưng bà không hề nhận ra điều đó.

Bà vẫn tiếp tục áp đặt, vẫn tiếp tục trói buộc – mang tất cả những hành vi ấy… chuyển hết sang tôi.

 

Giấc mơ của anh – căn bản không phải là Thanh Hoa.

Anh muốn thi vào Đại học Hàng không Vũ trụ Nam Kinh.

Anh muốn làm phi công.

 

Nhưng mẹ nói – Thanh Hoa là trường tốt nhất Trung Quốc.

Anh nhất định phải thi Thanh Hoa.

Chỉ cần đỗ Thanh Hoa, mẹ có thể đi khoe khoang khắp nơi – rằng bà đã “lấy mạng” ra để đồng hành cùng con học.

 

Chỉ cần đỗ Thanh Hoa, mẹ cảm thấy cả đời này mình đã được bảo đảm.

Còn giấc mơ thật sự của con cái là gì – bà chưa từng biết.

Bà không thích chúng tôi có tư tưởng riêng.

Càng không cho phép có bất kỳ phản kháng nào.

 

Bà giống như một kẻ độc tài, nắm giữ toàn bộ quyền sinh sát trong cuộc đời chúng tôi.

Loading...