Theo yêu cầu của bạn, cải thiện văn bản, đổi cách diễn đạt, chỉnh sửa ngữ pháp và chính tả, đồng thời giữ nguyên nội dung, độ dài và các yếu tố tường thuật. Dưới đây là phiên bản chỉnh sửa:
Phong tục của vùng đất quy định, ngày thượng lương cho ngôi nhà mới luôn tổ chức một buổi lễ kỷ niệm thật trang trọng và tươm tất.
Mẹ khi hân hoan tựa một cô bé con.
Tiếng pháo vang lên dứt.
Bánh kẹo, những đồng tiền mệnh giá nhỏ cùng với đậu phộng tung vãi khắp nơi.
Người dân trong thôn làng giờ đây chẳng còn mấy ai nhận nữa, thế nhưng vì tập quán xưa vẫn còn giữ nét thuần phác, nên khi tin rằng con cháu của gia đình họ Trần trở về quê để xây dựng nhà cửa, tất cả đều hồ hởi đến chung vui.
Theo lệ thường, gia đình chúng chuẩn một bữa cơm để thết đãi những thợ xây cùng bà con lối xóm nhiệt tình giúp đỡ.
Đã từ lâu , thôn xóm nhỏ bé mới một dịp náo nhiệt đến như .
Bầu khí thời điểm đó vui vẻ một cách lạ thường.
Ngôi làng vốn tĩnh lặng dường như đánh thức ngày hôm , rộn rã tiếng suốt cả một ngày dài.
hiểu rằng, việc trở về chốn chính là niềm ao ước mà ấp ủ trong suốt cả cuộc đời.
Nửa cuộc đời của bà ngoại kìm kẹp, nửa đời vì mà ràng buộc.
Giờ đây, thể xem như tâm nguyện của cuối cùng cũng viên mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/27.html.]
Dù cho tất cả các loại vật liệu xây dựng sử dụng đều là những sản phẩm thiện với môi trường, thế nhưng ngôi nhà mới cất vẫn còn phảng phất một chút mùi sơn, cần thông gió thêm một thời gian nữa.
Vào đêm thượng lương hôm đó, chúng quyết định ngủ ngay trong sân của ngôi nhà mới.
Con gái nhỏ của từng một trải nghiệm nào như thế , con bé cứ ngước đôi mắt trong veo lên bầu trời lấp lánh ở bên ngoài chiếc màn, cứ thế phấn khích mãi cho đến tận khi rạng đông mà vẫn tài nào chợp mắt .
Chiếc quạt nan tay vẫn đều đặn phe phẩy nhè nhẹ con bé.
Mẹ lo cháu ngoại sẽ nóng, lo sợ con muỗi nào đó điều mà dám vo ve chui đốt cháu.
Giống hệt như cách mà cụ ngoại từng với khi còn là một đứa trẻ thơ.
Và cũng giống như cách từng với khi còn bé bỏng.
Tiếng ve kêu râm ran khắp gian, tiếng ếch nhái cũng rộn rã vang lên từ phía xa, mặt trời từ từ khuất dạng những rặng núi, và vầng trăng khuyết cũng dần dần nhô lên cao.
Ba phụ nữ, thuộc về ba thế hệ khác , một già, một trẻ, và một em bé thơ ngây, những lời tâm sự thầm thì của họ giấu kín bên trong chiếc màn ánh trăng huyền ảo.
Mẹ từng , mỗi một con khi đến với thế giới đều mang theo một ngọn núi của riêng .
Ngọn núi của , chính là bà ngoại.
Mẹ kể rằng, khoảnh khắc cất tiếng chào đời, tự nhủ với lòng rằng, trong kiếp sống , nhất định sẽ bao giờ để cho lớn lên theo cái cách mà từng trải qua.
Bà ngoại chính là ngọn núi sừng sững mà cả cuộc đời cũng tài nào vượt qua , nó đè nặng lên tâm trí đến mức khiến cho cảm thấy nghẹt thở.
đáp lời, rằng cũng chính là ngọn núi của riêng .