Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ Ta Chân Đạp Ba Thuyền Bị Bắt Ngay Tại Trận - Phần 5

Cập nhật lúc: 2025-05-26 03:58:47
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ ta chưa về, ta không biết chữa thương cho người khác.

Nhưng ta biết khi cơ thể bị thương cần dùng nước sạch rửa vết thương, vết thương trên người cậu ta hơi nhiều, chỉ có thể dội khắp cơ thể.

Có lẽ tiểu nam hài này cũng không phải phàm nhân, một nén hương trước còn nói toàn thân rã rời, đau đến khóc, một nén hương sau đã như rồng như hổ.

Nhưng cậu ta hơi kỳ lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt ta.

"Ta tên là Trạch Minh, ngươi tên gì? Cha ngươi là ai? Ngươi trông giống sư phụ ta mấy phần, suýt chút nữa ta tưởng ngươi là tiểu hài tử mà sư phụ ta sinh ra rồi."

Ta không nói với cậu ta ta là ai, mà hỏi ngược lại: "Sư phụ ngươi là ai?"

Trạch Minh kiêu ngạo nói: "Ma tôn Giang Mặc Bạch!"

Đúng như ta nghĩ, sư phụ lật núi, đệ tử chặt cây, không phải người một nhà thì không làm chung một chuyện.

Ta nói: "Ma tôn là kẻ thù của ta."

Trạch Minh nói: "Tốt quá, Ma tôn cũng là kẻ thù của ta!"

Cậu ta phẫn nộ nói với ta: "Ngươi hoàn toàn không biết hắn đáng ghét thế nào đâu! Ban đầu ta nghe nói về nhiều thành tích bá đạo của hắn mới nài nỉ cha mẹ ta gửi ta đến làm đệ tử của Ma tôn."

"Chưa đầy một năm, ta đã từ hâm mộ chuyển sang ghét cay ghét đắng. Hắn nói muốn rèn luyện ta, liền mượn danh nghĩa ta gây ra một đống rắc rối bên ngoài, sau đó vứt đống bừa bộn để ta dọn dẹp, ta bị người ta chửi bới đánh đập mấy trăm năm."

Cách làm thật ti tiện.

Hơi giống mẹ ta, mẹ ta sẽ mượn danh nghĩa ta để xin các tiền bối bảo khí đan dược, thậm chí lấy lý do ta muốn ăn vặt mượn lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân để nướng gà ăn.

Vì cách này làm ra gà nướng thơm nhất.

Sau đó nửa đêm chờ ta ngủ rồi, vừa xem kịch từ nhân gian, vừa ăn gà nướng uống nước đào tiên lạnh.

Mẹ nói ta đang trong giai đoạn phát triển, không thể ăn những thứ này, mẹ ăn thay, đợi ta lớn lên rồi ăn lại là được.

Trạch Minh ngồi khoanh chân, lải nhải kể với ta những chuyện bên lề về Ma tôn, chỉ thiếu nước lột quần lót của hắn ra và kể cho ta nghe.

"Này, ngươi có nghe nói chưa, khi sư phụ ta lịch kiếp ở nhân gian bị người ta lừa, giờ ngày nào cũng về nhà nổi giận. Ngay cả cha ta cũng nói hắn trông như một oán phu, thảo nào thê tử ở nhân gian không cần hắn."

"Uống say còn ôm chai rượu khóc gào lên 'Ta sai rồi', tỉnh rượu lại không nhận những lời mình đã nói, bảo mình chẳng thích nữ tử nhân gian chút nào, toàn thân đốt thành tro chỉ có cái miệng là cứng."

Trạch Minh nói đến khô miệng, uống một ngụm nước, tò mò hỏi ta:

"Vậy tại sao ngươi và sư phụ ta kết thù? Ngươi mới bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ sư phụ ta trộm tã của ngươi mặc à?"

Ta: "..."

Đột nhiên hiểu tại sao Ma tôn lại đối xử với cậu ta như vậy.

Ta tóm tắt đơn giản: "Hắn lật núi quấy rầy giấc ngủ của ta."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-ta-chan-dap-ba-thuyen-bi-bat-ngay-tai-tran/phan-5.html.]

Trạch Minh không tin nổi: "Ngươi nói sư phụ ta để không cho ngươi ngủ trưa còn cố tình lật núi khiến ngươi lăn xuống vách núi, cuối cùng còn không cho ngươi đoàn tụ với mẹ, để một đứa trẻ ba tuổi một mình đi ra khỏi rừng sâu núi thẳm?"

?

Ta đã nói nhiều như vậy sao?

Đâu ra những nguyên nhân hậu quả đó, đâu ra nhiều từ bổ sung như vậy, những lời khác là từ đâu ra?

Đột nhiên ta lại hiểu tại sao Ma tôn không ưa cậu ta.

Trạch Minh đập bàn một cái, mặt đầy phẫn nộ: "Thật quá đáng! Ta vốn tưởng hắn tuy ti tiện nhưng ít ra hành sự vẫn âm u quang minh, không ngờ cả chuyện bắt nạt trẻ con hắn cũng dám làm!"

Ta gật đầu, ở một mức độ nào đó, hắn và mẹ ta có thể thông đồng với nhau cũng không phải là không có lý do.

Mẹ ta cũng thích bắt nạt ta.

Khi ta còn chưa biết nói, đã có trí nhớ về mọi thứ, ta nhớ mẹ ta dựa vào việc ta không biết nói, muốn nói gì thì nói.

Ta tuổi còn nhỏ mà đã gánh nhiều nồi đến mức sắp bị ép thành con rùa.

Ở thiên đình ta thực sự được mọi người yêu mến, nhưng đối đầu với mẹ ta vẫn co vẻ hơi non.

Trạch Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Việc này nhất định phải cho ngươi một lời giải thích, vậy đi, ta dẫn ngươi đi tìm sư phụ ta tính sổ, nếu hắn không để ý đến ngươi, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi ba trăm năm để trả nợ thay sư phụ ta."

Ta chớp mắt: "Ồ, sư phụ đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn đối xử tốt với hắn à."

Trạch Minh kiên định vỗ ngực, ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, con nợ cha trả là chuyện đương nhiên."

Ta: "Hả?"

Trạch Minh nói: "Không muốn làm đồ đệ của sư phụ không phải là đồ đệ tốt, ta đã muốn mưu quyền cướp ngôi từ lâu rồi, ngươi cứ đợi đấy, kiếp sau ta nhất định sẽ giẫm hắn dưới chân, kiếp này ta chỉ dám nghĩ trong mơ thôi."

Thật là một lời nói nhát gan khơi dậy lòng người.

7

Trạch Minh định kéo ta đến Ma giới tìm Ma tôn tính sổ.

Ta vốn không muốn đi, dù sao mẹ ta đã nói rằng ta nên ở nhân gian an phận thủ thường một thời gian.

Đợi mẹ tìm người trùm Ma tôn vào bao tải đánh một trận, cho ăn một viên thuốc lú lẫn của Thái Thượng Lão Quân, lúc đó cả tên mình hắn cũng không nhớ nổi, huống chi là nhớ những chuyện xảy ra ở nhân gian.

Kết quả là cha của Trạch Minh đã đến, bảo cậu ta đừng làm trò bỏ nhà ra đi này nữa.

Trạch Minh nói cậu ta đã bán mình cho ta làm trâu làm ngựa ba trăm năm để trả nợ, còn nói đây là món nợ Ma tôn thiếu, cậu ta là đệ tử trả nợ thay rất bình thường.

Cha của Trạch Minh nghi ngờ nói: "Bình thường không phải con với Tôn thượng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau sao, sao giờ lại gấp gáp gánh vác như vậy à?"

Trạch Minh cứng miệng nói mình là để trả nợ, không có tâm tư khác, không phải muốn làm bạn với ta.

Loading...