Mẹ Ơi, Con Yêu Anh Trai! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:46:25
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về phòng của , Mặc Nha giường, mệt mỏi đ.ấ.m lên giường vài phát, dang rộng tứ chi, ngửi mùi thơm ngát đạm đạm . Là hương vị trong phòng ca ca, giống với mùi hương ca ca. Chính là chỉ cần ngửi thấy mùi hương nghĩ đến ca ca, thể cũng phản ứng. Tựa hồ bất cứ thứ, chỉ cần quan hệ đến ca ca hoặc mùi hương của y, đều thể phản ứng.

 

Tay tham nhập trong quần, tưởng tượng bàn tay bên trong quần là của ca ca, tình tứ âu yếm bộ vị sinh dục. Mặc Nha thấp giọng r*n r* .

 

“Ân. . . . . .”

 

Hắn hưng phấn !

 

Mặc Nha rời khỏi phòng, Sở Phượng liền đặt sách sang một bên.

 

Đọc sách? Hắn đương nhiên cần sách, chính là chuyện với Mặc Nha lắm điều mà thôi. Y chán ghét Mặc Nha, chán ghét mỗi ngày lộ khuôn mặt tươi , chán ghét tính cách bất cần đời của , chán ghét bộ dáng đương nhiên của đối với tất cả chuyện, chán ghét. . . . . . Vì cái gì y với một như ?

 

Ngay cả ở cùng một phòng với y cũng cảm thấy thoải mái. Trong lòng càng lúc càng trở nên khó chịu, Sở Phượng đẩy cửa tính ngoài hít thở khí.

 

“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”

 

Âm thanh gì ? Nghe thấy âm thanh quái dị truyền đến từ phòng đối diện, Sở Phượng cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy cửa phòng Mặc Nha hé mở , thanh âm là từ nơi đó truyền tới. Không liên quan đến y, xoay gót chân định rời , nghĩ nghĩ, đến đến cửa phòng Mặc Nha. Đối với cái ân thanh , y chút tò mò.

 

Xuyên qua khe hở, Sở Phượng thấy Mặc Nha giường, đưa tay vói trong quần. Bộ dáng đó là . . . . . Hắn đang tự an ủi!

 

“Ân. . . . . . Ca, ca ca. . . . . .”

 

Nghe xưng hô từ miệng Mặc Nha kêu lên, trong lòng Sở Phượng lập tức dâng lên một trận khó chịu. Hừ, quạ đen chính là quạ đen, chẳng những loại chuyện trong sạch , còn lôi kéo y cùng . Dơ bẩn!

 

Vốn định lớn tiếng quở mắng hành vi Mặc Nha, Sở Phượng bỗng nghĩ . Từ từ, đây cũng là phương pháp tồi. Có thể hảo hảo ngoạn a. Vừa lúc y gần đây nhàm chán nên như thế nào để phát tiết!

 

“Ân. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”

 

“Ngươi gọi ?” Mở cửa , Sở Phượng nghiêng dựa cạnh cửa, đùa cợt trò hề của đang giường.

 

“A, a! Ca, ca ca! A –” Kêu to vì dọa, Mặc Nha dậy, quên mất tay vẫn còn đang ở bên trong nắm lấy phân , chú ý phân mới cương lên.

 

“Rất đau? Để xem nào.” Đi đến giường, Sở Phượng thế chỗ đau của một chút.

 

“A, , cần!” Vội xua tay, theo bản năng lùi về phía .

 

Ca ca như thế nào thấy, gian phòng của thiết cách âm, chỉ cần đóng cửa . . . . . . Nhìn đến cánh cửa dễ dàng đẩy , Mặc Nha trong lòng âm thầm kêu tao. Hắn thế nhưng quên đóng chặt cửa phòng. Thật là hổ. Phải bây giờ? Ca ca thấy , ca ca liệu bởi mà chán ghét ?

 

“Sao cần chứ? Ngươi xem, bộ dạng lên của ngươi vẻ đau a. Để xem xem.” Làm bộ như quan tâm , Sở Phượng bên giường, lôi bộ phận của Mặc Nha trong quần rộng mở, phân sưng đỏ, tay nắm một chút.

 

“A –” Đau đớn kêu lên một tiếng, Mặc Nha cả run lên, phân càng thêm hưng phấn ngạnh thẳng.

 

“Rất tinh thần a!” Xấu xa lấy tay cầm trụ nó.

 

“A. . . . . . Không. . . . . . Ngô. . . . . .” Bỗng nắm lấy, Mặc Nha cảm nhận kh*** c*m thể khống chế lan khiến chỉ thể thấp giọng th* d*c.

 

“Không? Là a! Ngươi còn gọi , chính là đối đãi như với ngươi!” Cầm lấy, tay bắt đầu chuyển động lên xuống. Loại sự tình y nhiều lắm, chính là xem qua trong sách của thằng bạn. Vốn chỉ là thử xem mà thôi, nghĩ rằng thứ trong tay bởi vì động tác của y mà càng trở nên lớn hơn. “Nhìn xem, trở nên lớn như . Được đụng liền thoải mái như ?”

 

“A. . . . . . A a. . . . . . Ngô. . . . . . A. . . . . . Hô. . . A. . . . . .” Ý thức là tay ca ca đang cầm lấy , ảo tưởng của , xúc cảm chân thật khiến Mặc Nha nhanh chóng đạt tới cao trào.

 

“Thật là bẩn!” Nhìn thấy tay đều là *** của , Sở Phượng chán ghét rút khăn tay lau khắp tay. Nhìn Mặc Nha vô lực giường, ***g n.g.ự.c rắn chắc bởi vì cố định hô hấp mà chậm rãi phập phồng, chất lỏng b*n r* dính đầy bụng, ánh mắt mờ mịt y, hiển nhiên vẫn từ cơn kh*** c*m mà khôi phục.

 

Không , Mặc Nha như nhưng cho y một loại cảm giác phiến tình, khiến y cũng d*c v*ng. Điều Sở Phượng sinh khí, y thế nhưng bởi vì biểu tình cao trào của con quạ đen phản ứng. Y là phượng, như thế nào thể d*c v*ng đối với còn quạ đen thấp kém .

 

“Có ?” Đứng lên, Sở Phượng k** kh** q**n, lộ phân c**ng c*ng, “Muốn ôm ngươi ? Nói thì l**m nơi , nếu ngươi !”

 

Nghe lời của ca ca, ánh mắt mờ mịt của Mặc Nha bắt đầu tiêu cự. Nhìn ca ca, phân mắt, ‘Muốn ca ca ôm l**m phân ca ca! ‘ yêu cầu như cứ đảo quanh trong đầu . Đáp án là nhất định, ca ca ôm , cũng hương vị của ca ca!

 

Đứng dậy quỳ gối giường, Mặc Nha hé miệng, ngậm lấy phân khát vọng lâu, dùng sức m*t .

 

“Ăn ngon ?” Ngón tay luồn mái tóc Mặc Nha, Sở Phượng chút cảm giác nổi. Không ngờ phân khác l**m cảm giác thoải mái như , nhất là khi l**m y ghét nhất. Nhìn bộ dáng thấp hèn như cho tâm tình phiền muộn của Sở Phượng phát tiết. Xem y tìm phương pháp . Vũ nhục Mặc Nha như , nghi ngờ gì nữa, đó chính là phương pháp nhất để y trút giận.

 

Không thể chuyện đành lấy gật đầu tỏ vẻ, Mặc Nha dường như l**m phân ngon lành. Cho đến khi từ gốc đến đỉnh đều dính đầy nướt bọt, tựa hồ vẫn thỏa mãn, dùng đầu lưỡi l**m thịt túi phía .

 

“Thật nghĩ tới, của là kẻ cơ khát như , thích nam nhân , ân!” Lời lẽ châm chọc ngừng , Mặc Nha chút phản kháng cam chịu khiến Sở Phượng cảm thấy thực thích!

 

“Ta, thích ca ca, thích nam nhân !” Mặc Nha ngẩng đầu biện giải cho . Hắn chỉ cần ca ca.

 

“Vậy ngươi thích ?” Nâng cằm lên, Sở Phượng hỏi.

 

Nghe biện giải của Mặc Nh, khiến Sở Phượng cảm giác hiếm . Nguyên lai quạ đen cũng chuyện lưu tâm!

 

“Thích!” Trả lời chút lo lắng đến hậu quả, Mặc Nha hiện tại thầm nghĩ ca ca ôm , những thứ khác đều nghĩ đến.

 

“Vậy tiếp tục, vẫn thấy đủ!” Một phen ấn đầu Mặc Nha xuống, để phân vẫn đang hưng phấn của , Sở Phượng đối với lời thẳng thắn như của Mặc Nha cảm thấy phiền lòng.

 

Nghe lời y, dùng một bàn tay x** n*n phân vểnh lên lên thành đường cong, đem đỉnh ngậm lấy, phun , lấy đầu lưỡi ma xát lên xuống. Khi linh khẩu chảy chất lỏng trong suốt, Mặc Nha lập tức dùng đầu lưỡi l**m miệng.

 

Lần đầu khác khẩu giao, kịch liệt như , Sở Phượng chịu nổi ngừng r*n r* , khi sắp b.ắ.n lập tức túm lấy tóc Mặc Nha kéo tách , thở phì phò : “Xoay sang chỗ khác.”

 

Mặc Nha l**m đến hưng phấn hiểu ý của Sở Phượng, nhưng vẫn cứ xoay sang chỗ khác, cảm thấy Sở Phượng ở phía lưng đẩy một phen. Khi mới dùng hai tay chống lên giường, y kéo q**n l*t xuống, thủ vỗ về cánh m.ô.n.g lộ , vuốt huyệt khẩu khép chặt.

 

“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Ca. . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Cảm giác u huyệt ca ca sờ Mặc Nha hưng phấn đến run rẩy , khi cảm thấy ngón tay hướng bên trong tham nhập càng phát âm thanh thỏa mãn.

 

Bên trong là ngón tay của , là của ca ca. Ca ca đang ôm !

 

Chỉ nghĩ như , Mặc Nha liền thoải mái vặn vẹo mông, u huyệt theo hô hấp phun nuốt ngón tay đang ở bên trong.

 

“Muốn đến ? Vậy thỏa mãn ngươi mới !” Chán ghét động tác của Mặc Nha, Sở Phượng rút ngón tay , đem phân thô bạo sáp nhập hậu diện Mặc Nha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-oi-con-yeu-anh-trai/chuong-2.html.]

 

“A — a. . . . . . A. . . . . . A ân. . . . . . A. . . A. . . . . .” Bị đột nhiên sáp nhập báo , đau đớn khiến nước mắt Mặc Nha chảy xuống, ngón tay nắm chặt ga giường.

 

“Thực thoải mái, ân!” Không ngừng tiến trừu sáp, chút quan tâm đến Mặc Nha chịu , Sở Phượng chỉ buồn bực nghĩ đem d*c v*ng tăng vọt phát tiết .

 

“A. . . A a. . . . . . Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Nha a. . . . . . A. . . . . .” Hắn nóng quá! Cũng thoải mái! Cảm thấy ca ca đang ở trong cơ thể Mặc Nha cảm thấy thỏa mãn. Chỉ cần thể ca ca ôm, vô luận ca ca gì với , đều nguyện ý.

 

“Ta bao giờ của *** đãng như , thật sự biện pháp a!” Thở dài , Sở Phượng nhanh chóng sáp nhập bên trong, ý định đ.â.m thật sâu.

 

“Mau. . . . . . Mau nữa một ít. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .”

 

Phân ở trong u huyệt càng lúc càng trướng lớn, mãi cho đến khi đạt tới cao trào, tay Sở Phượng đưa về phía cầm phân Mặc Nha, cảm giác sắp b.ắ.n khiến y chịu nổi dùng sức nắm.

 

“A. . . . . . A. . . . . . Đau. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . Không. . . . . . Ngô a. . . . . . A a a. . . . . .” Phân nắm chặt vô cùng đau đớn thống khổ khiến Mặc Nha điên cuồng vặn vẹo thể, h* th*n ngừng co chặt , cho đến khi cảm thấy bên trong một trận ẩm ướt dính dính b.ắ.n , cũng b*n r*.

 

Ca ca ở trong thể , b.ắ.n ở bên trong , tràn ngập thể . Ca ca!

 

Lần đầu cao trào, Sở Phượng mệt mỏi sấp Mặc Nha thở, mà Mặc Nha cũng như thế, hai duy trì tư thế kết hợp trong chốc lát. Sở Phượng định lập tức dậy rút phân , khó tin Mặc Nha quỳ gối sấp xụi lơ giường mặt y.

 

Y phản ứng? ! Sao thể! Chẳng lẽ y đối với Mặc Nha cũng d*c v*ng?

 

Lại u huyệt thuận theo hô hấp mà hé hợp , mong tiếp tục cái loại hành vi d*c v*ng thấp hèn với Mặc Nha lập tức tăng lên. Thật sự là đáng c.h.ế.t!

 

Không tiếp tục, Sở Phượng lập tức xoay rời , khi đang xoay Mặc Nha gọi .

 

“Ca ca!”

 

“Làm ?”

 

“Ta, thật sự thích ca ca, sẽ thực lời, cho nên, cần chán ghét !” Hắn sợ, sợ ca ca bởi vì sự việc để ý tới . Điều đó khiến thống khổ!

 

Mặc Nha thích y? Sẽ lời?

 

“Thật sự?”

 

“Ân?”

 

“Ta gì ngươi đều sẽ theo?” Sở Phượng xoay hỏi.

 

“Ân!” Vội gật đầu, sợ ca ca tin , Mặc Nha khẽ động đậy, “Ngô, đau quá!” Nghe đầu sẽ đau, vốn tin, nghĩ tới, thật sự đau!

 

“Phải ? Ngươi với cha chuyện !”

 

“Ách? A! Ta quên!” Nghe Sở Phượng , Mặc Nha mới nhớ tới cần suy xét kĩ vấn đề .

 

“A, ha hả, ngươi a!” Bất đắc dĩ lắc đầu, Sở Phượng trở về gường, bên cạnh Mặc Nha, vỗ vỗ đầu , ôn nhu : “Thật sự đáng yêu!”

 

Không nghĩ tới tâm tình cha khi , việc đầu tiên nghĩ đến thể y chán ghét . Đệ y lúc thật sự đáng yêu, nếu Mặc Nha để ý tâm tình của y như , y đương nhiên sẽ bồi ngoạn ngoạn thật nhiều!

 

Ca ca đáng yêu!

 

Có chút mặt đỏ, Mặc Nha lộ thần sắc vài phần thẹn thùng, khờ dại cúi đầu. Đây là đầu tiên ca ca chuyện ôn nhu với . Thật cao hứng!

 

“Ta sẽ chán ghét ngươi!”

 

“Thật sự?” Đầu đang cúi xuống bỗng nâng lên, đồng tử màu đỏ lóe sáng, chút thể tin điều .

 

“Đương nhiên!” Ngươi chính là món đồ chơi phát tiết về của , khi mất hứng đương nhiên sẽ chán ghét ngươi! “Bởi vì cũng ôm ngươi!”

 

Điều là sự thật. Không rõ nguyên nhân vì mà bản đối với Mặc Nha nổi d*c v*ng, cho nên tìm hiểu cho minh bạch . Sở Phượng cũng hy vọng chấm dứt quan hệ như . Cảm giác ôm Mặc Nha cũng tồi!

 

“Ca ca!” Mặt càng đỏ lên cúi đầu. Biết ca ca cũng ôm , Mặc Nha trong lòng vô cùng cao hứng thể nên lời.

 

“Ngươi thích?”

 

“Không !”

 

“Vậy còn ngượng ngùng gì nữa. Ngươi như khiến tưởng ôm ngươi!” Cảm thấy bộ dáng Mặc Nha đỏ mặt đáng yêu, Sở Phượng trêu chọc .

 

“Ta, như thế nào thích!” Mặc kệ tất cả, đối với lời của ca ca đều thừa nhận. Ai bảo thật sự thích ca ca, nghĩ y ôm, nghĩ . . . . . . Chỉ cần nghĩ liền phản ứng, chính là hiện tại nếu dường như !

 

“Vậy , chuyện sẽ với cha , vì đây là bí mật giữa hai chúng !” Thần bí bên tai Mặc Nha, ngửi mùi mồ hôi , hiểu vì d*c v*ng tăng lên.

 

“Hảo!”

 

“Còn !”

 

“Ân?”

 

“Ta ngươi!”

 

Biết ca ca cũng ý nghĩ như , Mặc Nha cao hứng ôm ca ca, thỏa mãn d*c v*ng một nữa dấy lên của ca ca.

 

“Ân. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . .”

 

Âm thanh như tự an ủi phát , mà là ở trong lòng ca ca phát . Mặc Nha lộ nụ thỏa mãn.

 

Hắn trở thành yêu của ca ca!!

 

 

Loading...