Từ hôm , chú Châu Cố bỗng trở nên bận rộn hơn.
Chủ nhật nọ, chú hiếm hoi mới ghé qua nhà.
Qua khe cửa, thấy chú trông mệt mỏi, vẻ ngoài tiều tụy hơn hẳn.
Mẹ nhẹ nhàng hỏi:
“Có chuyện gì ? Nói với em ?”
Chú cố nở một nụ :
“Không gì, chỉ là công việc nhiều thôi.”
Mẹ hiếm khi nắm tay chú, kiên nhẫn:
“Chúng sẽ là vợ chồng. Em mong chúng thể tin tưởng .”
Chú chỉ khẽ “ừ” một tiếng, im lặng.
Dần dần, công việc của chú cũng bớt bận hơn. Cuộc sống nhịp điệu bình thường.
Chỉ điều, chú đến ngẩn .
Dù , tin vui sắp tới : Mẹ chuẩn tổ chức đám cưới!
16
Mẹ mặc váy cưới trắng tinh, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông chẳng khác nào một nàng tiên.
Chú Châu Cố , ánh mắt thoáng chút sững sờ. Sau một hồi ngẫm nghĩ, chú nhẹ giọng với :
“Còn sớm, Giản Ngôn, đến một nơi .”
Chú nắm tay xe, vội vã chạy theo bằng đôi chân ngắn ngủn của .
Khi cả ba xe, chú Châu Cố bước ngoài, trò chuyện với lái xe. Sau đó, chú mỉm với :
“Em nhé, sẽ đến .”
Mẹ định gì đó nhưng chú vội vàng rời .
Chiếc xe đưa chúng đến bờ biển. Gió biển mang theo hương vị mặn mòi phả mặt .
“Mẹ ơi, kìa, nhà quá!” – chỉ tay về phía một căn biệt thự tuyệt gần đó.
Người lái xe cũng khỏi thán phục:
“Sở hữu biệt thự ở vịnh Tịnh Châu đúng là giàu thì cũng sang.”
Sau đó, lái xe đưa cho một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc chìa khóa – chìa khóa của căn biệt thự.
Lúc , mới thấy thả lỏng đôi bàn tay vốn nắm chặt nãy giờ.
“Mẹ ơi, đây là nhà mới của chúng ? À, con nhớ , chắc là… nhà tân hôn đúng ?”
Biệt thự bên trong lẫn bên ngoài đều trang trí bằng hoa hồng đẽ, từng cánh hoa còn đọng những giọt sương lấp lánh.
Khi đẩy cửa bước , cầu thang xoắn, xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.
“Châu Cố, đến nhanh hơn bọn em thế?”
gương mặt hiện chú Châu Cố.
Là bố.
Bố đút tay túi, giọng uể oải, đầy vẻ châm chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-la-nu-phu-thuc-tinh/chuong-7.html.]
“Chào mừng thỏ con về nhà.”
Sắc mặt tái mét.
17
Mẹ lập tức kéo tay định rời .
“Nghe xong đoạn ghi âm hãy cũng muộn.”
Bố nhấn điện thoại, giọng của bố và chú Châu Cố vang lên:
“Khôi phục chuỗi cung ứng của cũng , nhưng điều kiện là để Giản Ngôn đến với ba ngày trong ngày cưới.”
“Không thể nào!”
“Vậy thì cứ trơ mắt bộ công sức mười mấy năm của sụp đổ . Châu Cố, chỉ cho ba phút để quyết định.”
Bố tắt ghi âm, nhạt:
“Đoạn kết khỏi cũng . Vì kết quả rõ ràng quá .”
“Giản Ngôn, đây chính là lựa chọn của Châu Cố. Bán vợ đổi lấy lợi ích.”
Mẹ nghiến chặt răng:
“Là ép !”
Bố lạnh lùng:
“Tại kém cỏi, trách gì?”
Mẹ trừng mắt bố:
“Nhà họ Mạc trăm năm gây dựng, Châu Cố chỉ tay trắng lập nghiệp, đấu ?”
Bố nhấc ly rượu vang kệ, chậm rãi lắc ly:
“Em nghĩ mà xem, Châu Cố hôm nay bán em vì sự nghiệp, ngày mai kẻ nào đưa điều kiện hơn, sẽ ngần ngại nữa.”
Rượu đỏ lướt qua môi bố, giọng đầy mỉa mai:
“Anh chẳng buồn nghĩ xem ba ngày em sẽ thế nào. Vậy mà em vẫn cưới ?"
Sắc mặt càng thêm tái nhợt:
“Anh cũng chẳng gì. Đồ cặn bã.”
Bố bật lớn, tự hào đáp:
“Chỉ trích mà cũng thiếu phần ? Ít thẳng thắn hơn nhiều.”
Mẹ kéo định rời , nhưng cửa, một hàng vệ sĩ cao lớn chắn lối.
Bố sang dặn:
“Dì Hứa, dẫn tiểu thư lên tầng ba chơi, tối mới xuống.”
Mẹ bằng ánh mắt trấn an:
“Đi , con cứ chơi ngoan.”
Khi dì Hứa dẫn , đầu , thấy bố ôm lòng.
“Yên tâm, sẽ em khổ .”
“Ba ngày , chỉ… yêu thương em thôi.”