Mở miệng là một câu phán xét đanh thép, mệt mỏi nhưng hề lơi lỏng:
“Tại ly hôn?”
siết chặt quai túi xách trong tay.
“Mẹ, nghỉ ngơi . Bác sĩ—”
“ hỏi tại cô ly hôn!”
Giọng bà đột ngột cao vút, sắc như dao, khiến bệnh nhân giường bên cũng đầu .
“Lại chuyện gì với Hướng Vinh hả? Trái tim cô lúc nào cũng hoang dại, vô kỷ luật, chẳng điều!”
“ dạy dỗ thất bại quá, nuôi loại mất liêm sỉ như cô!”
Phòng bệnh im phăng phắc, đến tiếng ồn ở hành lang cũng như nuốt chửng, chỉ còn lời lẽ độc địa của vang lên từng tiếng rõ ràng.
bà, tim như giấy nhám chà xát từng nhát, mặt nóng bừng.
“Không vì lý do gì cả, sống nổi thì ly dị thôi.”
Mẹ như thể “quả nhiên là thế”, khóe mắt hiện rõ vẻ mỉa mai.
“Quả nhiên, loại như cô thể sống yên nổi.”
“Bao công sức bỏ uổng phí, tìm cho cô chồng như thế… Cô đúng là khổ!”
mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
Nói cho bà Lâm Hướng Vinh ngoại tình từ lâu, kết hôn 6 năm mà con riêng 3 tuổi?
Bà chắc chỉ trách vô dụng, giữ chồng.
“Người nhà cô Trần Ngọc Anh ? Xin mời quầy y tá một chút.”
dậy ngoài. Bác sĩ hiệu mời văn phòng. Linh cảm dâng lên trong lòng.
“Cô Trần, kết quả siêu âm cho thấy cô một khối u lớn ở n.g.ự.c trái. Tình hình khả quan lắm.”
“Chúng khuyên nên sinh thiết sớm, đừng trì hoãn.”
Đầu ù đặc, chằm chằm tờ giấy kết quả mà chẳng hiểu nổi chữ nào.
bác sĩ dặn dò như một cái máy, thủ tục nhập viện, đóng viện phí.
Đến khi máy thanh toán, mới như bừng tỉnh.
vội vàng lên mạng tra:
“U âm thấp ở góc ngoài v.ú trái, kích thước 2.8x1.6mm nghĩa là gì?”
“Có khối echo dạng nốt trong tuyến vú, ranh giới rõ, hình dạng đều là bệnh gì?”
…
Cuối cùng, gõ câu hỏi sợ nhất nhưng thể tra:
“Báo cáo kiểm tra ung thư v.ú hình dạng thế nào?”
Ngón tay run đến mức cầm nổi điện thoại.
đem kết quả của so từng chữ với các mẫu mạng.
Tựa tường, đến phịch xuống ghế, nỗi sợ hãi lan khắp .
từng oán bà — oán vì cho học hành, ép lấy chồng — nhưng từng nghĩ… bà sẽ chết.
Chết theo cách đau đớn như thế .
Bên cạnh vang lên tiếng nghẹn.
Một cô bé học sinh trung học đang rúc lòng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-la-giao-su-dai-hoc-nhung-lai-khong-cho-toi-hoc-cao-hoc/2.html.]
“Mẹ ơi, chẩn đoán nhầm ? Tháng con về, bố vẫn còn khoẻ, giờ nổi nữa?”
“Bố gầy rộc , bụng thì to tướng. Mẹ ơi, đây?”
.
chằm chằm dòng chữ màn hình, đầu óc trống rỗng.
đây?
là con một, sống với từ nhỏ.
Tình cảm dành cho luôn là một ván cờ bế tắc giữa yêu và hận.
Và giờ, ván cờ sắp đập nát theo cách tàn khốc nhất.
Kết quả sinh thiết nhanh .
Bác sĩ gọi phòng, đưa cho tờ chẩn đoán in rõ hai chữ “Khối u ác tính”.
Tờ giấy như một thanh sắt nung đỏ, nóng đến mức gần như cầm nổi.
“Mức độ ác tính khá cao, tiến triển cũng chậm. May là hiện phát hiện di căn rõ rệt. Nếu bắt đầu hóa trị hỗ trợ ngay bây giờ, vẫn còn hy vọng.”
Giọng bác sĩ chuyên nghiệp và bình tĩnh, nhưng từng chữ như búa nện tim .
như kẻ mộng du về phòng bệnh, đang tựa lưng đầu giường sách, đeo kính.
Dáng bà thanh nhã đến nỗi chẳng giống một bệnh nhân, như thể chỉ đang tới bệnh viện tĩnh dưỡng.
Bà ngẩng lên liếc :
“Bác sĩ gì? Khi nào xuất viện?”
cổ họng nghẹn , hít sâu:
“Bác sĩ bảo theo dõi thêm hai ngày.”
Tay bà lật sách khựng một chút, khẽ khẩy, tháo kính xuống:
“Thân thể , tự .”
“Còn cô, cả ngày cuống quýt, coi kìa.”
Từ hôm đó, cuộc sống của biến thành một đường thẳng: bệnh viện – nhà – trường mầm non.
điên cuồng tra cứu mạng loại thông tin: chế độ ăn kiêng cho bệnh nhân, thực đơn tăng bạch cầu khi hóa trị, thực phẩm bổ nào giúp tăng miễn dịch…
mua đủ loại đồ bổ, ngày ngày ở trong bếp mày mò nấu những món canh đây từng .
mỗi , mang bát canh hầm hàng giờ tới cho với đầy hy vọng, bà đều bằng ánh mắt lạnh lẽo, kèm theo lời chê bai cay nghiệt:
“Thứ là gì? Mùi kỳ quặc.”
“Tiền chỗ xài ? Mua mấy thứ phù phiếm .”
“Rảnh thế thì nghĩ cách hàn gắn quan hệ vợ chồng . Bao giờ hai đứa với ?”
Hai chữ “tái hôn” như con d.a.o nhúng độc. Mỗi bà nhẹ tênh, đều đ.â.m thẳng tim , đau nhói.
nghiến răng, nuốt hết ấm ức và giận dữ cùng nước mắt xuống bụng.
Giờ thể chấp nhặt với một bệnh nhân.
Cho đến hôm đó, như thường lệ mang canh bồ câu mới học nấu viện.
Đẩy cửa phòng bệnh, khí đặc quánh.
Mẹ dựa giường, mặt hướng cửa sổ, bóng dáng cứng đờ như tượng.
Thấy , bà phắt . Trong đôi mắt sắc lạnh bùng lên một ngọn lửa từng thấy: giận dữ xen tuyệt vọng.
Bà siết chặt chiếc điện thoại trong tay:
“Khối u ác tính? Giai đoạn cuối?” Giọng bà khàn khàn.
“Trần Mạnh Minh, chuyện lớn thế mà cô giấu ? Coi là đồ ngốc ?”