Tay hề dừng .
Ly tách chén bát vỡ nát đầy sàn, tivi quẳng xuống đất, ngay cả sofa cũng đ.â.m thủng một lỗ.
Em trai trần trụi nửa lao , hung hăng trừng mắt với :
“Tống Tư An, mày c.h.ế.t ! Mau bỏ cái chày xuống…”
tát liên tiếp mấy cái lên mặt nó:
“Mau trả hai vạn đồng vay ! Còn giả vờ trả, đánh cho văng cả phân đấy!”
Nó đánh choáng váng, ôm mặt trốn lưng , rống:
“Mẹ, đau quá, hu hu hu~”
Mẹ vội ôm nó chạy phòng, ôm hét với bố:
“Tống Kiến Thiết, ông c.h.ế.t ? Còn mau gọi cảnh sát?
Ông để con điên đánh c.h.ế.t cả nhà ?”
Bố báo công an. Ông nắm lấy tay , giọng khẩn cầu:
“An An, bố con ấm ức. vì bố… con nhịn …”
giật phắt tay , lạnh lùng:
“ bố.”
Cảnh sát tới nơi thì phá cửa, “tặng” cho một kiểu tóc mới toanh.
Thấy công an, như vớ cứu tinh, òa :
“Các ơi, nó điên , nó g.i.ế.c cả nhà !”
gập kéo , ngoan ngoãn theo cảnh sát phòng khách, còn rót mời họ.
Hai cảnh sát đống đổ nát, ngạc nhiên sang :
“Tất cả đều do cô đập ?”
Em trai nhảy dựng lên:
“, là nó! Đồ thần kinh, phá tan cả nhà, còn đánh nữa. Các mau bắt nó !”
bình tĩnh mở điện thoại, đưa họ xem lịch sử mua sắm:
“Đây cũng là nhà . Mấy món đồ đều do mua, giờ cần nữa thì đập, vấn đề gì ?”
Mẹ tóc tai rối bù, sụt sùi:
“Nó còn cắt tóc …”
vô tội:
“Đầu tóc của bà là bỏ ba ngàn đồng cả uốn cả nhuộm. Giờ trở mặt , đương nhiên lấy .”
“Yên tâm, bệnh thần kinh của nặng đến mức hại bừa bãi .”
Suốt quá trình, vẫn giữ nụ , thái độ nhã nhặn.
Dù và em trai liên tục gào bắt , cảnh sát chẳng quan tâm, chỉ nhắc nhở vài câu: nửa đêm đừng gây ồn ào ảnh hưởng hàng xóm.
gật đầu lia lịa, còn tiễn cảnh sát cửa niềm nở:
“Chuyện nhà thôi mà, nửa đêm phiền các chạy một chuyến, thật ngại quá.”
Khép cửa , mắt vẫn là căn nhà nát bét .
Mẹ trừng mắt , sợ giận:
“Tống Tư An, mày cút ! Coi như tao từng đẻ mày!”
Bà lao tới mở cửa, điên cuồng đẩy ngoài.
Đèn hành lang sáng bừng cả tòa.
hất tay bà, hung hăng lườm :
“Cái nhà , còn khinh chẳng thèm ở.”
cầm lấy điện thoại, xách túi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-khong-muon-toi-lay-chong-tai-san-de-em-trai-huong-het/4.html.]
Vừa xuống đến sân, điện thoại reo.
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng dì vang rõ ràng:
“Bảo bối, yên đó. Dì tới đón con về nhà.”
Một giờ sáng.
Dì và dượng lái xe đón về nhà họ.
Trên bàn ăn bày sẵn cà chua xào trứng, đậu hũ Tứ Xuyên, khoai tây xào cay… những món thích.
Dì bĩu môi về phía em họ, thằng bé đeo tạp dề ló đầu từ bếp , tươi rói:
“Chị, hè em học nấu ăn . Giờ tay nghề em siêu cấp luôn, chị mau nếm thử !”
Dì nhẹ nhàng vén tóc rối trán , dán băng cá nhân cho những vết xước tay.
cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:
“Dì ơi, hôm nay con đập nát cả nhà.”
“Ừ, đập lắm.”
“Dì hỏi tại ?”
Dì bật thốt: “Còn vì cái gì nữa? Chắc chắn do con mất nhân tính đó gây chuyện chứ gì.”
sững , kể hết chuyện.
Dì xong tức điên:
“Mẹ nó, cái giống gì hả? Não thông thẳng xuống ruột mà nghĩ trò khốn nạn thế?”
“Chửi nhẹ , lẽ tao xé nát cái mồm chó của bà mới hả!”
Lúc nãy đón , dì còn bảo với dượng trong xe, để dì một xông lên, mắng chửi thẳng mặt bố và thằng em.
“Đập cũng . Sau tụi nó còn ức h.i.ế.p mày, cũng ngẫm mấy .”
Dượng xới cho một bát cơm lớn, chan ngập nước sốt đậu hũ cay, đưa :
“Giận một trận , chắc đói lắm nhỉ. Thằng em còn học mấy món chỉ để chờ con về nấu cho ăn đó.”
Chiều nay cãi , chẳng ăn gì, giờ ngửi mùi thức ăn thơm phức, bụng réo ầm ĩ.
vội cầm lấy, xúc một miếng to.
Vị cay đậm hòa quyện trong hạt cơm nóng, khiến nỗi tủi hờn trong lòng tan .
Dì lấy khăn lau miệng cho : “Ăn từ từ thôi, ai tranh với con .”
Không .
Tất cả đồ ăn, một khi bưng , ăn nhanh.
Nếu , Tống Diệu Huy sẽ giành mất.
đưa, sẽ ép nhường.
Rõ ràng sáu cái đùi gà, nó ăn năm cái .
Tại còn cướp của ?
Tại mắng ích kỷ, tham ăn, chia sẻ?
Thế mà giành , nó cũng chẳng thèm ăn, ném cho chó cũng đưa .
Khi bắt gánh khoản vay mua nhà cho Tống Diệu Huy, .
Khi bà cố tình phá hỏng các cuộc xem mắt của để dành đường sống cho nó, .
Khi phát điên, đập nát hết đồ đạc mua cho nhà, đuổi đường, cũng .
Thế nhưng giờ đây…
Khi em họ bưng một mâm đùi gà kho tộ đặt mặt, sụp đổ.
Sáu cái đùi gà.
Em họ : “Chị, đều là của chị, ăn từ từ thôi.”