Nghe là thấy bực.
Sau một hồi kiểm tra, hoá chỉ là hoảng hốt.
“ cũng thể lơ là.” Bác sĩ nghiêm túc dặn Trần Chiêu.
“Vợ đang giai đoạn cuối thai kỳ, lúc càng cần chú ý đến cảm xúc và tâm trạng. Cần đảm bảo một môi trường sống yên tĩnh cho cô . Nhớ kỹ nhé.”
Thế là hợp lý.
chuyển hẳn về nhà đẻ ở.
Mỗi ngày mở mắt , ngoài ăn thì chỉ chơi.
Ba cũng bỏ luôn việc câu cá.
Ngày nào cũng canh cổng, sợ chồng mò đến.
Nhà thuê một cô giúp việc tên là cô Lưu, lo chuyện ăn ngủ cho .
Mẹ thì chỉ một nhiệm vụ: dắt ăn, dạo, xem phim, mua sắm.
Nhà là nhà hai tầng.
Tầng một một phòng, ở tầng vì khó.
Tầng hai sắp riêng cho Trần Chiêu một phòng.
Anh về thì đến, thì ngủ nhà của hai đứa.
Trần Chiêu cũng cảnh cáo .
Từ lúc chuyển về, chồng chỉ gọi hỏi thăm đúng một , dám tới.
Thảnh thơi, yên nửa tháng.
Mẹ chồng bắt đầu giở chiêu.
Hôm đó quê họ hàng mất, ba về quê dự tang lễ.
đang trong phòng tầng một chơi điện thoại.
Cô Lưu chồng tới .
động , bà chình ình trong phòng khách với mấy túi lớn túi nhỏ.
“Lần là sai, đầu óc ngu .”
“Huệ Huệ con là cô gái , đừng chấp nhặt với bà già nhà quê như .”
“Hôm nay đặc biệt đến để xin con và ba con, chúng đừng giận nữa nhé.”
Mẹ chồng đúng là mềm nắn rắn buông, khoản còn thua xa bà .
còn kịp lên tiếng.
Bà tự nhiên như ở nhà , sai cô Lưu mang mớ cá thịt rau cỏ bà đem đến sắp xếp.
Trải đầy cả đất.
Lại còn dặn cô Lưu bỏ một rổ trứng gà tủ lạnh.
“Đây là trứng của con gà thả vườn nhà dì Trần Chiêu, giá trị dinh dưỡng cao lắm, cố tình nhặt nguyên một rổ, dành cho con ăn.”
“Trứng gà ngu thì là trứng ngu, con dám ăn .”
Cô Lưu phì .
Mẹ chồng ngượng, xoa xoa tay.
“Hôm nay đến, một là thăm con và ba , hai là Trần Chiêu mấy hôm nay ở nhà , đồ dơ chắc tiện để vợ giặt giùm.”
“Mẹ mang đồ sạch đến, lấy đồ dơ về giặt phơi mang .”
Chuyện thì đúng là nghĩ đến.
Trong bếp, cô Lưu đang loay hoay sắp xếp đống đồ chồng đem theo.
chỉ tay lên lầu.
“Lên tầng, phòng đầu tiên là phòng Trần Chiêu, tự lên lấy.”
Mẹ chồng mở bịch hạt dưa, đặt lên bàn mặt .
Rồi xách túi vải, lên tầng.
tiếp tục nghịch điện thoại.
Đến lúc cô Lưu mang trái cây , mới nhận chồng lên lầu một lúc lâu.
Cô Lưu hiểu ý , định lên xem.
ngăn cô .
Bảo cô bật tivi lên, để tiếng to lên, cứ việc của , đừng để ý .
đá dép , bám lấy tay vịn cầu thang.
Cố nhẹ từng bước, từ từ lên tầng hai.
Phòng đầu tiên mở cửa, bên trong ai.
Chéo bên là nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/me-chong-tuc-gian-vi-bo-me-toi-giau-lai-co-cuoc-song-tot/4.html.]
Từ căn phòng cuối cùng phát tiếng lục lọi xào xạc.
Đó là phòng ngủ của ba .
đè nén trái tim đang đập loạn, chậm rãi tiến gần.
Thấy chồng lưng về phía cửa.
Đang quỳ tủ đầu giường, cúi lục lọi gì đó.
“Bà gì đấy?!”
“Rầm!” một tiếng.
Mẹ chồng tiếng quát giật .
Cái ngăn kéo trong tay rớt thẳng xuống thảm.
lao tới, ba bước gộp một.
Túm tóc bà kéo sang một bên.
“Bà mò nhà ăn trộm đấy ? Ai cho bà phòng ?!”
Mẹ chồng cuống cuồng nhặt mớ đồ rơi vãi trong ngăn kéo.
“... trộm...”
“Cô đừng bậy nha...”
Trang sức của , sổ đỏ, giấy tờ quan trọng, bà đều để trong tủ đầu giường.
tức đến đau cả mạng sườn.
phịch xuống giường, chỉ đống vòng vàng, vòng ngọc và chuỗi tay yêu thích nhất.
“ gọi công an bây giờ! Ra phường xem bà còn dám mạnh miệng !”
Điện thoại để tầng.
Mẹ chồng vội túm lấy tay .
“Thật sự trộm Huệ Huệ! Nghe giải thích —”
Cô Lưu động, chạy lên lầu.
“Sao ? Huệ Huệ em chứ?”
“Gọi công an!”
“Ái chà! Gọi gì mà gọi? lấy cái kim nào , cô gọi cái nỗi gì?”
“Không xin phép, lẻn phòng ba , còn ngang ngược ?”
“ dám mà Huệ Huệ— ngoài ! Đi !”
Bà đẩy cô Lưu ngoài, đóng sập cửa.
Đứng mặt .
Hai tay lộn hết túi áo, túi quần cho xem.
“Cô xem ! thật sự lấy gì của nhà cô cả.”
“ chỉ tò mò thôi.”
“Mỗi thấy cô đeo mấy món đồ đó, chẳng cái nào trùng với cái nào.”
“ cả đời nông, đeo vàng bạc cũng chẳng dáng gì.”
“ gì thì , cũng là đàn bà, cũng thích . chỉ xem cô bao nhiêu đồ xịn, cho mắt chút.”
Nói xong, bà kéo tay , vành mắt đỏ hoe.
“Huệ Huệ, chớ đừng truyền ngoài.”
“Mẹ van con đấy, đừng với Trần Chiêu và ba con, ?”
là kiểu mềm lòng những lời năn nỉ.
Trong chốc lát.
Thật sự nên .
kể với Trần Chiêu.
với ba .
“Bà chỉ ngắm đồ của con , bà đang nhắm của cải nhà đấy!”
Ba trúng ngay tim đen.
mới chợt nhớ .
Lúc đó đống đồ trong ngăn kéo rơi đầy đất, chỉ là trang sức.
Mấy cuốn sổ tiết kiệm, sổ đỏ để trong túi tài liệu cũng bung hết thảm.
“Bà chồng con , chẳng mọc lông nhưng còn khôn hơn khỉ.”
“Sau đề phòng bà đấy.”