May mắn là không bỏ lỡ - 6 (END)

Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:54:57
Lượt xem: 352

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm Yến rơi lệ, lau.

Thẩm Yến run run: “Thấy em với Kỳ Liên, nghĩ nhiều lắm. Anh cũng thể như …”

Thẩm Yến nghiến răng: “Dù là kẻ thế… kẻ thế thể chuyển chính ? Lạc Ninh, chịu nổi…”

 

lắc đầu, giơ tay, tay là nhẫn cưới.

Thẩm Yến trắng bệch: “Lạc Ninh, tháo , tự em tháo để ?”

Anh khàn giọng van xin: “Em nhẫn mua cho, to cỡ nào cũng , vứt cái , xin em.”

lắc đầu: “Không , đây là nhẫn cưới của .”

cúi nhẫn: “Kỳ Liên mua cho , thích.”

Anh nghẹn: “Đừng , đau lắm.”

 

lúc Liên Sinh xuất hiện, mặt tái nhợt: “Người tin, chia tay giữa đêm, đặt vé về nước là vì cô ?”

Liên Sinh chiếc nhẫn, như xúc phạm: “Cô tầm thường thế mà bỏ vì cô ?”

 

Trước Liên Sinh chỉ cần dỗi một câu, Thẩm Yến sẽ vượt nửa vòng trái đất tìm. Giờ coi như , chỉ : “Lạc Ninh, chịu nổi, ngủ , mấy hôm nay chẳng ngủ. Em , vợ ơi, sẽ đổi, cô gái nào nữa. Thay thế cũng thể thành chính thức, kết hôn thể ly hôn, thật sự sẽ đổi, xin em.”

 

ngạc nhiên từng thấy Thẩm Yến như . Liên Sinh cũng c.h.ế.t lặng, cuối cùng chạy .

nhắc: “Liên Sinh đó.”

Anh vẫn kéo tay : “Cô chỉ là chấp niệm, chỉ nghĩ là sẽ cưới em.”

 

xoa trán, sợ Kỳ Liên tỉnh dậy thấy , quyết định rõ: “Thực lúc nào cũng coi là kẻ thế, từng rung động.”

Sáu năm gần gũi rung động.

từng đẩy , mỗi tin , chọn Liên Sinh. Anh nhắc Kỳ Liên sẽ như , thế .”

 

Ánh sáng trong mắt Thẩm Yến vụt tắt.

Anh vẫn cố: “Anh thể đổi, Lạc Ninh…”

cắt lời: “Anh yêu , chỉ chấp nhận yêu . Trước là Liên Sinh, giờ là .”

chỉ tim : “Ở đây giờ là chồng , còn chỗ cho nữa.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ánh mắt Thẩm Yến tối .

nhà, thấy Kỳ Liên ở cửa từ lúc nào.

Anh ôm : “Đừng lo.”

Anh Thẩm Yến từng gọi điện xin nhường cho .

 

ngạc nhiên: “Anh ?”

“Anh trả gấp đôi tiền đưa đón về chữa bệnh, kèm thiệp cưới.”

câm lặng — hóa Kỳ Liên hiểu cả.

 

11

Sau đó Thẩm Yến lúc nào.

bận chuẩn tuần trăng mật.

 

và Kỳ Liên tới một đảo biển, bầu trời xanh, cát vàng, gió mát. Chúng tắm nắng tới tối mới về bungalow gỗ bên biển. Ngôi nhà từng với Thẩm Yến nhưng từng đưa đến. Kỳ Liên đặt ngay phòng, đưa .

 

Đêm đó qua cửa sổ, thấy Thẩm Yến ngoài bãi cát uống bia, quanh là vỏ chai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/may-man-la-khong-bo-lo/6-end.html.]

mím môi đóng cửa, kịp kéo rèm Kỳ Liên ôm hôn.

liếc thấy Thẩm Yến vẫn ngửa cổ uống bia, còn ôm phòng ngủ…

 

Sáng hôm dậy uống nước, thấy Thẩm Yến vẫn ngoài cát, bất động.

hốt hoảng chạy kiểm tra, may còn thở.

Vừa định nắm tay mở mắt . Đôi mắt từng kiêu ngạo giờ mờ men say, buồn bã vô lực. Anh khàn khàn: “Lạc Ninh, thể ôm em nữa ? Chỉ một thôi.”

lắc đầu, rút tay: “ kết hôn, Thẩm Yến.”

 

Anh như : “Anh bỏ em. Không cầu mà , là yêu mà nhận . Vợ ơi, cho thêm cơ hội , đời dám trân trọng nữa!”

 

khựng .

Đã tới mức , chi bằng để dứt hẳn.

Anh ánh mắt đầy hy vọng, cúi đầu mở điện thoại, đưa bức ảnh que thử thai hai vạch.

thai , Thẩm Yến.”

 

Anh sững , vài giây đẩy mạnh điện thoại như đẩy rắn độc, dám .

dậy, xuống , trả nguyên câu năm xưa: “Chúng hết .”

Nói xong về bungalow. Sau lưng là một lặng c.h.ế.t chóc.

 

12

 

Về , quên hẳn Thẩm Yến.

và Kỳ Liên sống những ngày nhỏ ấm áp rộn ràng, gần như quên sạch chuyện .

 

Mười tháng , mang thai, sinh con gái.

Trong tiệc đầy trăm ngày, Kỳ Liên bế con gái khoe khắp nơi, đến khép nổi miệng. một bên chồng và con, trong lòng ấm áp vô cùng.

 

Bỗng nhân viên phục vụ chạy tới đưa một hộp quà tinh xảo: “Chào chị, một quý ông nhờ chuyển cho chị.”

nghĩ chắc là bạn của Kỳ Liên tặng quà mừng đầy tháng, liền cảm ơn nhận lấy mở . Bên trong hai món. Một chiếc khoá vàng óng ánh và một chiếc nhẫn “trứng bồ câu” to sáng lấp lánh.

 

Chiếc nhẫn thấy quen.

Triệu Ninh ghé mắt liền kêu lên: “Đây chẳng nhẫn cưới hồi Thẩm Yến tặng ? Anh nhờ chuyển, nhận, trả, giờ đưa tới nữa ?”

 

ngẩn , gì.

Một lát mới phản ứng, ôm hộp quà chạy . vẫn chậm một bước, chỉ kịp bóng dáng cao gầy quen thuộc của Thẩm Yến lên chiếc xe thể thao. Tiếng động cơ rền vang vụt mất.

Triệu Ninh chạy theo, khẽ thở dài: “Nếu sớm thế , hai …”

 

lắc đầu, : “Đừng nghĩ nữa, đời nhiều ‘nếu’ đến .”

 

Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

Không nếu, cũng thuốc hối hận.

 

hội trường, chồng và con gái, càng thêm trân trọng.

 

Kỳ Liên tiến ôm , hỏi: “Trên mặt ? Sao em cứ thế?”

 

lắc đầu, dựa n.g.ự.c : “Em đang thấy may mắn vì bỏ lỡ .”

 

Không bỏ lỡ, chính là hạnh phúc thật sự của .

 

--END--

Loading...