Mặt Nạ Giả Dối - 07.
Cập nhật lúc: 2024-08-25 08:48:57
Lượt xem: 339
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Cập nhật lúc: 2024-08-25 08:48:57
Lượt xem: 339
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
"Giang Tứ là em ruột của con, con không giúp nó thì con định giúp ai?! Hả? Con nói đi, đồ vô ơn!"
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.
"Mẹ, con thật sự không có tiền, mỗi tháng con chỉ có vài triệu tiền lương, cũng đã dùng hết vào việc chữa bệnh rồi.
"Mẹ muốn ép con đến c.h.ế.t sao, mẹ?"
11.
Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy chẩn đoán và đưa cho mẹ.
"Mẹ, bác sĩ nói con bị suy thận, cần phải tìm nguồn thận để tiến hành ghép thận."
Đồng thời, tôi đẩy những bức ảnh trong điện thoại ra trước mặt mẹ: "Để chữa bệnh, con đã tiêu hết tiền rồi, bây giờ chỉ còn đủ để sống trong căn nhà tồi tàn này, bác sĩ nói nếu không tìm được nguồn thận kịp thời để ghép, con sẽ chết."
Tôi hít một hơi nhẹ: "Lần này con về là vì chuyện này, mẹ nói đúng, chúng ta là một gia đình, nên phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu người thân không giúp đỡ nhau thì còn mong chờ ai nữa?
"Vì vậy, mẹ, mẹ và bố đều là người thân của con, tỷ lệ tương thích thận của mẹ và bố sẽ rất cao, mẹ có sẵn lòng giúp con một lần không?"
Mẹ tôi lập tức sững người.
Tôi tiếp tục nói: "Con thề, chỉ cần ca ghép thận thành công, cho con sống sót, con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp mẹ và bố."
Mẹ tôi nhíu mày: "Mẹ và bố con tuổi đều đã cao, con cũng biết rồi. Nếu chúng ta hiến thận cho con, chúng ta cũng không thể sống được."
Tôi khẩn thiết nói: "Vậy còn em trai thì sao?"
Mẹ tôi hoảng hốt: "Em trai con sắp kết hôn rồi, hiến cho con một quả thận thì là thế nào? Cô gái nhà người ta có còn muốn cưới không? Dòng dõi nhà họ Giang của chúng ta còn giữ được không?"
Máu trong người tôi dần dần lạnh đi.
Nhà họ Giang rất đoàn kết, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự là người của nhà họ Giang.
Nước mắt tôi lưng tròng, giọng cũng nghẹn lại: "Mẹ, con còn trẻ như vậy, con không muốn chết, con cũng là một mạng người, con cũng là con của mẹ mà."
Tại sao mẹ chỉ luôn nghĩ đến em trai?
Nếu mẹ không thích con, thì lúc đầu tại sao lại sinh ra con?
Trên gương mặt mẹ tôi hiện rõ sự khó chịu, bà không dám nhìn tôi, quay người lại bắt đầu đi lại trong nhà.
"Niên Niên, không phải mẹ không giúp con, con cứ thế này đi, lập tức kết hôn, tìm một người đàn ông có tiền, để người ta chữa trị cho con.
"Nếu thực sự không tìm được người có tiền, tìm một người thật thà cũng được, nhưng đừng nói mẹ không lo cho con.
"Chỉ cần kết hôn và trở thành người một nhà, họ sẽ không có lý do gì để không lo cho con. Đến lúc đó, nếu họ không chữa trị cho con, mẹ cũng không đồng ý, mẹ chắc chắn sẽ dẫn em trai con đến để đòi lại công bằng cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mat-na-gia-doi/07.html.]
Tôi muốn cười, nhưng không cười nổi.
Khi tôi bị bệnh, giải pháp mà mẹ tôi đưa ra là gả tôi đi, để tôi trở thành người của nhà khác.
Chỉ cần trách nhiệm này được chuyển đi, bà có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức để lớn tiếng kêu gọi cho tôi, đòi lại công bằng cho tôi.
Vì lúc đó, trách nhiệm sẽ không còn đổ lên đầu bà nữa.
Nếu nhà chồng chịu chữa trị, thì sẽ là kết cục tốt đẹp cho tất cả, bà sẽ không mất đi đứa con gái giống như một cây ATM di động, cũng không phải trả giá quá lớn.
Nếu nhà chồng không chữa trị, thì cũng không sao, dù sao thì áp lực dư luận, sự lên án đạo đức đều nhắm vào người khác.
Bà – người mẹ này – vì đã khóc lóc đôi ba tiếng, cũng sẽ nhận được danh tiếng "thương con gái".
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm chế nước mắt, nhẹ giọng nói: "Được rồi, con cảm ơn mẹ."
12.
Từ ngày đó, mẹ tôi bắt đầu lo liệu khắp nơi để tìm đối tượng cho tôi.
Giang Nguyệt vì bài học trước đó, không dám xuất hiện trực tiếp trước mặt tôi ở quê nhà.
Nhưng sau khi nghe nói về chuyện này, cô ta cũng bắt đầu rất nhiệt tình giới thiệu người cho mẹ tôi.
Mẹ tôi lo sợ những chuyện trước đây lặp lại, không để ý đến sự nhiệt tình của Giang Nguyệt, mà đi hỏi những bà mai quanh vùng.
Nhưng tin tôi bị suy thận đã sớm bị Giang Nguyệt cố tình lan truyền ra ngoài, nên các bà mai trong mười dặm tám làng đều tránh xa tôi.
Mẹ tôi ở nhà tức giận chửi rủa: "Lũ người này đúng là có mắt như mù, suy thận thì sao? Có c.h.ế.t đâu mà sợ như vậy, ngày trước các người nói con gái tôi học giỏi, có tiền đồ, tranh nhau để có được nó, bây giờ nó ốm một chút thì các người nói nhà tôi sắp c.h.ế.t hết rồi!
"Ông trời nếu có mắt thì phải giáng sét đánh c.h.ế.t lũ người như các người!"
Trước chuyện này, tôi không có cảm xúc gì nhiều.
Ngược lại, tôi còn an ủi mẹ: "Không sao đâu mẹ, may mà con vẫn còn có bố mẹ."
Tôi giả vờ lạc quan: "Đến lúc con hôn mê, là người trong cùng sổ hộ khẩu, bố mẹ vẫn phải ký tên cho con mà."
Mẹ tôi sững sờ.
Vì trình độ kiến thức thấp, bà chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Còn bố tôi, sau khi biết chuyện, đã dẫn em trai tôi trốn đi sớm, để mặc tôi và mẹ – hai người phụ nữ duy nhất trong nhà – đứng về hai phía đối lập và tự đấu đá nhau.
Vì vậy, bà ấy chưa bao giờ biết rằng, huyết thống có thể ràng buộc tôi, nhưng cũng có thể quay lại đòi hỏi ở họ.
Mẹ tôi im lặng hồi lâu, không nói gì.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.