Nghe , chồng bỗng thẳng dậy,
luống cuống toan ngăn Thúy nhi.
Nhìn bộ dạng , lòng càng vững.
Cả đời bà sợ nhất chính là tông họ Cố.
Ngày bà gả khó coi.
Ngoại trừ Hầu gia buộc chịu trách nhiệm, còn trong họ Cố chẳng ai ưa bà.
Dẫu là gái nhà buôn gả , tông đối với còn hơn đối với bà.
Một khi việc dắt đến mặt tông , chẳng ba câu hai lời của bà là xong.
Ta khẽ giơ tay, Thúy nhi dừng bước.
Bấy giờ bà mới gượng nặn nụ :
“Hà tất ầm ĩ đến thế, là mẫu hồ đồ. Con vì Minh nhi sinh con, chính là công thần của nhà họ Cố, lời ban nãy của mẫu thật nên.”
12
Ta thấy thì dừng.
Đỡ bà xuống,
ngập ngừng mở lời:
“Lời mẫu lẽ, đêm chẳng ngủ cũng nghĩ, song thế sự vô thường, chuyện xảy chẳng đổi nữa. Con dâu thực cũng ý — nếu Hầu gia khi còn sống tâm đầu ý hợp, nay cứ nạp . Trong phủ đông càng vui.”
Một câu trúng tim đen bà.
Mắt bà sáng hẳn,
liên hồi vỗ tay :
“Con . Kỳ thực mẫu qua đây chẳng vì điều khác. Lúc Minh nhi còn sống trông mắt cháu gái bên ngoại nhà đẻ . Hai đứa hồ đồ, qua mà thành thai. Lòng lòng đều là thịt, mẫu thật chẳng mở miệng thế nào.”
“Kỳ nhi con, ông bà ngoại. Con bé khổ lắm, mồ côi cha từ nhỏ. Nếu thương nó, lòng yên. Mẫu chỉ sợ con thuận, mới hồ đồ bậy. Kỳ nhi là cháu nội , để trong lòng?”
Bà , vội sai Thúy nhi bồng Kỳ nhi :
“Nhìn cái mặt múp míp , giống y Minh nhi hồi nhỏ. Minh nhi em, nếu nó cũng , cái Hầu phủ to thế há chẳng quá đỗi chênh vênh?”
Nói , mắt bà ầng ậc lệ.
Ta ngước mắt.
Lời lời dở bà đều giành hết,
khéo thành .
Ta cũng lau khóe mắt — dẫu trong đó chẳng giọt lệ nào:
“Lẽ dĩ nhiên, thêm đứa nhỏ là việc vui. Chọn ngày lành mà nạp nàng .”
Cũng để xem thử, là ai gan to bằng trời, nghĩ trò hèn hạ .
Sợ đổi ý, buổi chiều bà dẫn ả tới viện .
Tiếc là, còn nhanh hơn.
Khi bà đưa ả bước , thấy đường đường tông họ Cố chật sảnh, mặt bà xanh rì.
Bà liếc một cái.
Ta cúi đầu cung kính một bên, coi như thấy.
Trên cao là thúc phụ của Cố Minh,
cũng là bậc cao niên nhất họ Cố.
Mẹ chồng thấy ông, bèn im thin thít, chẳng dám như .
13
Ta mới dịp ngắm ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-tieng-khac-chong-ta-lat-do-hau-phu/4.html.]
Vừa thấy rõ mặt, thầm khen một tiếng “diệu”.
Bảo giọng quen tai đến .
Thì là ả.
Lúc mang thai biếng ăn, Cố Minh đặc biệt mời một nữ y tới trông nom thai kỳ cho .
Khi còn tưởng hắn贴心, chẳng ngờ là mạng .
Khó trách về vô cớ động huyết.
Nếu nhờ phụ cấp tốc mời đại phu cao minh, e giờ chỉ còn nắm xương khô.
Đứng chỗ , vặn thấy nữ y khẽ vỗ hông chồng.
Được ám hiệu, bà lập tức bước lên:
“Đây là cháu gái bên ngoại nhà . Cha nó mất sớm, vẫn nuôi nơi thôn dã, năm ngoái đủ tuổi mới về bên .
Vốn định tìm cho nó chốn , chẳng ngờ nó với Minh nhi mắt . Ta nghĩ hỷ thượng gia hỷ, chẳng ngăn. Nào ngờ xảy biến. Nhung Nhu là đứa . Nếu nạp nó, lẽ nào nhẫn tâm để huyết mạch của Minh nhi trôi giạt bên ngoài?”
Một tràng , đến thúc phụ cũng cân nhắc.
Ông vuốt râu, hồi lâu mới hỏi :
“Cháu thấy ?”
Ta gượng nặn nụ :
“Nếu quả là huyết mạch của phu quân, thì nên rước để chăm nom cho . Chỉ e… là .”
Lời dứt, đều sững.
Mẹ chồng chọc tức:
“Ý ngươi là gì? Hôm qua ngươi hứa như đinh đóng cột, hôm nay giở trò. Ngươi tưởng con c.h.ế.t , nhà là của ngươi ?”
14
Nghe thế, ngửa đầu lăn .
Thúy nhi lanh tay đỡ lấy.
Tràng cảnh thoắt rối bời.
Thúy nhi :
“Vị cô nương Nhung Nhu đây, thuở phu nhân thai từng ở bên phu nhân với phận nữ y. Nếu là cháu gái bên ngoại của lão phu nhân, cớ ban đầu , đổi phận khác để lưu bên phu nhân? Nàng ý gì?”
Ta tỉnh đúng lúc:
“Thúy nhi chẳng sai, bởi thế con dâu mới thấy khó tin. Hạng dối thành tính như thế, bảo đứa trong bụng là của phu quân — nàng chứng cớ gì?”
Mẹ chồng chặn họng.
Bà há miệng ngậm, chẳng biện .
Lỗi là ở họ.
Ngày g.i.ế.c , chẳng ngờ thành, để nắm đằng chuôi; nay phản kích, là đáng đời.
Nhung Nhu tự cho là khôn, tưởng dựa cái thai là thể đường đường cửa.
Không xem họ Cố giờ đứa con chính danh, việc gì để mắt đến cái thai chẳng trai gái của ả.
Huống hồ thúc phụ hôm nay mời tới,
trọng nhất là huyết thống.
Khi thể xác nhận đứa nhỏ là con ai, tuyệt chuyện nạp ả .
Ta thuận theo lời chồng, là cái độ lượng của nàng dâu.
Để cả Kinh thành đều , kẻ vô lý — là chồng.
Vậy nên về dù bà gì, chỗ cao vẫn là .
Lý lẽ cũng chỉ về phía .