MANG THÂN HÌNH LỰC LƯỠNG TA XUYÊN VÀO HẬU CUNG - Chap 7 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-10-15 03:11:22
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm đó, ông dẫn loanh quanh mãi, một biệt viện.
Ta cuối cùng cũng gặp thể gặm hết một sườn dê trong một .
Và gặm xong sườn dê, nàng còn thể gặm tiếp một con heo .
Ta kinh ngạc: “Đại thực vương (Vua ăn) ư!”
Sư phụ búng trán như búng viên bi, “Hỗn xược! Đó là Thái hậu! Thái thái hoàng Thái hậu của Đại Kỳ !”
Ta sờ cái đầu sưng u của . Đây là đầu tiên thấy xưng hô vai vế lớn như Thái thái hoàng Thái hậu.
Bên cạnh một ông lão câu cá. Tóc bạc da hồng, tinh thần quắc thước, hẳn là Thái thái Thượng hoàng .
Người đống xương đất, “Báo Báo, sức ăn của nàng giảm .”
Thái thái hoàng Thái hậu lau tay vạt áo: “Già , ăn nổi nữa. … chúng đều già đến mức , vẫn c.h.ế.t?” Nàng lắc đầu, “Mức Sinh mệnh năm xưa của , quả thực điểm quá mức khoa trương .”
Ta đầu tiên thấy, sống lâu đến mức thậm chí sống nữa.
Trên đường về, sư phụ kể cho những câu chuyện truyền kỳ của hai .
Nghe xong, nửa tin nửa ngờ. trong đó một điều, hề nghi ngờ.
Sư phụ , hai họ theo Chủ nghĩa thuần ái.
Hoàng thượng muôn vạn vạn tuổi , . tình yêu thuần khiết nhất định muôn đời!
(Hết truyện)
Én giới thiệu một bộ xuyên hài hước khác do Én đăng MonkeyD nè:
TÊN TRUYỆN: ĐỘC KẾ QUÂN SƯ
Tác giả: Vãn Kiều
cùng bạn xuyên về cổ đại, cả hai đều nữ cải nam trang, mưu sĩ cho Nguyễn Lưu Vân.
Trong quân doanh bùng phát dịch bệnh, Nguyễn Lưu Vân triệu tập bộ hạ bàn bạc đối sách.
: “Chủ công, đề nghị dùng Tạc Thạch Xa (máy b.ắ.n đá) ném t.h.i t.h.ể c.h.ế.t vì dịch bệnh thành địch.”
Khóe miệng Nguyễn Lưu Vân giật giật, do dự : “Việc liệu quá…”
Chưa đợi hết lời, bạn phản đối: “Không thể!”
Một mưu sĩ khác tên Hàn Nho gật đầu, : “Quả thực, như quá…”
Bạn tiếp lời: “Vậy lỡ địch nhân ném t.h.i t.h.ể về thì ? Chủ công, đề nghị, đem t.h.i t.h.ể dịch bệnh chặt khúc nấu chín, phái nội ứng mang thành địch, trộn lẫn thịt quân lương, như thể thần quỷ lây nhiễm cho địch!”
Nguyễn Lưu Vân cùng Hàn Nho đều im lặng.
Đã lâu thấy kẻ súc sinh thuần khiết đến …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mang-than-hinh-luc-luong-ta-xuyen-vao-hau-cung/chap-7-hoan.html.]
Sau , cùng bạn vì mãi trọng dụng, liền trong đêm bỏ trốn sang hàng ngũ địch quân.
Ngày hôm , Nguyễn Lưu Vân dẫn binh công thành, Hàn Nho bên cạnh .
Hai bọn họ ngoài cổng thành, Nguyễn Lưu Vân tay cầm trường thương, Hàn Nho cũng giương Liên Nỗ (nỏ liên thanh), cả hai đều nghiến răng nghiến lợi, đồng thanh : “Mau giao hai kẻ đó đây cho ! Chỉ cần chúng còn ở trong quân trướng của ngươi một ngày, quân liền một ngày an giấc!”
1.
cùng bạn trốn trong thành lâu c.ắ.n hạt dưa, tiếng Nguyễn Lưu Vân la hét bên ngoài, đầu với Trần Tri Viễn bên cạnh: “Chủ công , theo thấy, chi bằng cứ dùng cách hiến cho ngài tối qua, đ.á.n.h tan tên cẩu tặc !”
Trần Tri Viễn lời của chọc , vô cùng hứng thú hỏi: “Đó dù cũng là chủ cũ của ngươi, nhẫn tâm đến ?”
Vừa nhắc đến chuyện , bạn ở một bên nghiến răng nghiến lợi vì căm phẫn, mắng: “Ngài Chủ công! Nguyễn Lưu Vân tên khốn đó trọng dụng bọn thì thôi , còn g.i.ế.c c.h.ế.t hai bọn ! Bởi bọn mới bỏ trốn trong đêm, đến quy thuận Chủ công ngài đó!”
“Ồ? Lại chuyện như ?” Trần Tri Viễn nghiêng đầu, đôi mắt phượng liếc xéo , khóe môi khẽ .
“ ! !” ở bên cạnh gật đầu lia lịa hưởng ứng, miêu tả sinh động tình cảnh đêm đó cho Trần Tri Viễn : “Ta đêm đó cùng Vĩ (chỉ khuê mật của ) đang định đến quân trướng của tên cẩu tặc đó hiến kế, nào ngờ ở ngoài quân trướng vô tình thấy tên cẩu tặc đó bàn bạc với thị vệ khi nào sẽ trừ khử bọn , Vĩ khi đó liền đau đớn lệ rơi tại chỗ! Nghĩ đến việc hai bọn quy phục trướng tên cẩu tặc đó, liên tục đưa những kỳ sách, nhưng mãi trọng dụng thì thôi , ai ngờ tên cẩu tặc đó ngay cả một con đường sống cũng cho bọn ! Lòng trung thành của bọn đặt nhầm chỗ, một bầu tâm ý đổ xuống mương rãnh… Trong lúc đau đớn tột cùng, mới đến quy thuận Chủ công ngài đó!”
“Liên tục đưa kỳ sách…” Trần Tri Viễn chậm rãi thưởng thức mấy chữ , khóe miệng giật giật, nhớ cảnh tượng hai chúng mới đến quy hàng.
2.
Ban đêm.
Trần Tri Viễn ghế, hai chân dang rộng, một tay chống cằm, lười biếng ngước mắt và bạn đang quỳ mặt , khẽ một tiếng, : “Có ý tứ… mưu sĩ của Nguyễn Lưu Vân đến quy thuận …”
Ánh mắt đảo qua hai chúng một lượt, như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi : “Hai ngươi kế sách nào thể suy yếu chiến lực của địch quân chăng?”
Trạm Én Đêm
Lời của Trần Tri Viễn vốn dĩ là thử lòng thành của chúng , cũng chẳng trông mong chúng thể đưa kế sách hữu dụng nào, dù về mưu hèn kế bẩn, đây đủ cả.
Bạn đảo mắt một vòng, tiên mở miệng : “Chủ công, thể chế tạo một loại thiết (viên sắt) chôn đất, bên trong thiết chứa vô thiết nhỏ hơn, dùng đất mỏng che phủ, chôn ở chiến trường, đợi khi địch quân giẫm lên, thiết sẽ nổ tung, trong đó vài viên thiết b.ắ.n , thể thương vài lính địch nhưng đến nỗi c.h.ế.t. Như , chúng chỉ cần ở bên cạnh những lính thương đó ôm cây chờ thỏ, đợi khi địch quân đến kéo những binh lính thương , liền thể tay dễ dàng b.ắ.n c.h.ế.t bọn họ.”
“…” Trần Tri Viễn xong, rơi trầm mặc trong chốc lát.
Hắn cảm thấy đủ súc sinh , ngờ bộ hạ của Nguyễn Lưu Vân còn “thuần khiết” hơn …
“Không thể !” Chưa đợi Trần Tri Viễn mở miệng, dậy, lớn tiếng phản bác bạn : “Kế tuyệt đối thể!”
Trần Tri Viễn , thở phào nhẹ nhõm, định gật đầu bày tỏ, nếu dùng kế , e rằng sẽ thiên hạ phỉ nhổ hàng ngàn năm, liền đanh thép: “Bây giờ tài nguyên khan hiếm như , lấy thiết khí cho chế tạo thiết chứ?! Huynh cũng ảo tưởng quá đấy!”
Nói xong, chắp tay với Trần Tri Viễn, : “Chủ công, thần cho rằng, chi bằng dùng mũi tên tẩm phân tấn công địch quân, dù chỉ rách một chút da thịt thôi, cũng nhất định thể khiến địch quân vô phương cứu chữa! Vết thương sẽ nhiễm trùng lở loét mà c.h.ế.t!”
“…” Trần Tri Viễn nhắm mắt, hít sâu một , từ từ thở , cuối cùng mở mắt lên trướng đỉnh, im lặng hồi lâu.
Hắn tin .
Hắn tin hai kẻ súc sinh thật lòng quy hàng.
Cũng hiểu tại Nguyễn Lưu Vân trừ khử hai “con hàng” …
Loại súc sinh như , xuất hiện một đứa là đại họa thiên hạ , chỗ mà một đôi.
Ngươi thật phúc đấy, Nguyễn Lưu Vân…