Tuệ An cũng mến bà, thấy cha phản đối thì gật đầu nhận lời.
17
Những năm đó, đúng như Tiểu Tú Tài , đường quan lộ của hanh thông.
Chưa tới ba mươi lăm tuổi, ghế Thị lang Bộ Lại.
Tuệ An cũng mười sáu, tới tuổi bàn hôn sự.
Tuệ An càng lớn càng giống Bùi Minh Chiêu; thêm nữa Thái phi quý nó, thường gọi cung.
Kinh thành dần dần lời đồn đại, ít đoán phận của .
Liên lụy đến cả phận của Huyền An cũng nghi ngờ.
Tiểu Tú Tài thấy chỉ hừ lạnh một tiếng, áo còn kịp thẳng thư phòng.
Thấy dáng vẻ , đoán ắt sẽ hành động, liền yên lòng, chạy an ủi con gái.
con bé chẳng hề để tâm, còn dạy ngược một trận:
“An Ninh Quận chúa cha rõ là ai, lời đồn đại lúc nào chẳng , mà vẫn sống đấy thôi. Nương, cũng nên học nương của An Ninh, mặc ngoài thì , tự sống là .”
Nương của An Ninh Quận chúa chính là Đoan Hòa.
Con bé ngốc , nào chỉ cần tự sống là xong?
Người ở trong hồng trần, mệnh định dè chừng từng ngọn gió lay cỏ động. Nếu , chỉ cần khác mấp máy môi một chút, thành một Bùi Gia thứ hai.
Ta định giảng đạo lý cho nó, nhưng nó cứ ỡm ờ nũng, nhất quyết chịu .
Hết cách, đành đưa nó đến cho cha nó khuyên bảo.
Cha vẫn luôn biện pháp dỗ dành nó.
Không Tiểu Tú Tài gì, chỉ trong năm ngày, Hoàng thượng liên tiếp giáng chức mấy kẻ.
Chuyện xong, Hoàng thượng còn triệu Tuệ An cung, chẳng rõ nó cách nào khiến vui lòng, mà ban hẳn cho nó một tước Quận chúa.
Khi trở về, Tuệ An đắc ý khoe với :
“Nương, xem, con , trong sạch thì tự nhiên sẽ rõ ràng. Hoàng thượng thấu hơn bất kỳ ai, chúng cứ yên tâm .”
Con bé ngốc , cha nó chẳng rõ ?
Thôi thôi, vẫn nên chọn cho nó một nhà môn đình cao để gả, tránh ngày ức h.i.ế.p mà chúng chẳng che chở nổi.
18
Thời gian thấm thoát, thoáng chốc Huyền An cũng đến tuổi nghị .
Hôm , Tuệ An hầm hầm trở về.
Ba năm nó xuất giá, vợ chồng ân ái, xưa nay từng điều tiếng.
Kể từ ngày lấy chồng, đây là đầu thấy nó giận dữ đến thế.
Ta hỏi nó con rể ức h.i.ế.p nó chăng?
Tuệ An lật lật tập danh sách hôn phối đặt bàn, rút một tờ, ném phịch xuống đất:
“Chính là nàng chọc giận con!”
Ta liếc , thì là danh sách của An Ninh Quận chúa.
An Ninh cùng tuổi với Tuệ An, vốn cũng thấy tuổi tác lớn, chẳng định se duyên với Huyền An.
Chỉ là khó hiểu, Tuệ An nổi giận đến :
“Tuệ An, ? Con chẳng vẫn thiết với nó ?”
Tuệ An tức tối:
“Con nào dám thiết với nàng ! Con coi nàng là bằng hữu, mà nàng mẫu của con!”
Hả?
Ta nghĩ mãi vẫn hiểu:
“Nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi, cùng lắm gọi là , thể con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/mang-thai-chay-loan-ta-nuong-nho-mot-tieu-tu-tai/6.html.]
Tuệ An ôm trán bất lực:
“Nương! Nàng mắt cha ! Muốn tiểu của cha. nàng đường đường là Quận chúa, chịu ? Chẳng sẽ bức cha hưu nương ?! Con ghét nàng !”
Một tiếng như sấm nổ ngang tai!
Ta bàng hoàng:
“Thật ư? Con chứng cớ chăng?”
Tuệ An quả quyết:
“Tất nhiên là !”
Nó móc trong túi một tờ giấy, đó vẽ một tiểu họa.
“Đây là con thấy trong phòng An Ninh, mặt còn thơ tình nàng cho cha!”
Ta kỹ, quả đúng là bóng dáng Tiểu Tú Tài.
Lật thấy thơ, tiếc là chỉ nhận ba chữ “Tiêu Ích Niên”, còn chẳng .
Dù thế, An Ninh thật sự cảm mến Tiểu Tú Tài .
Ta chợt nhớ chuyện năm xưa từng hiểu lầm Tiểu Tú Tài của An Ninh nhắm trúng.
Khi may mà Đoan Hòa chẳng mắt , ai ngờ nay đến lượt con gái bà!
Ta quýnh quáng, bởi xưa ít thủ đoạn của Đoan Hòa công chúa.
Tuệ An xong liền bỏ , mặc kệ nóng ruột thế nào.
Tối đến, đợi mãi mới thấy Tiểu Tú Tài về nhà.
Ta kể sự tình, thế mà chẳng tin!
“Ta ngoài bốn mươi, thanh xuân qua mất, tiểu cô nương thích ?”
Ta tức quá vặn tai :
“Tại ai… tại ai mà thành ai cũng ưa thích như ?! Chọc tức chết, ngươi còn ?”
Tiểu Tú Tài kéo tay xuống, khẽ hôn một cái:
“Đã lớn tuổi , còn ghen .
“Nàng yên tâm, để An Ninh xuất giá . Nó chỉ kém Tuệ An một tuổi, lẽ sớm nên gả .”
chuyện của hoàng gia, nào là .
Hôm , Tiểu Tú Tài vẫn như thường triều, lo lắng, liền dâng thư xin gặp Bùi Thái phi.
Thái phi sai đến đón.
Ta dắt Tuệ An theo, cùng tiến cung.
Thái phi nương nương thấy Tuệ An thì vui mừng khôn xiết, cứ ôm chặt lấy nó trò chuyện, chẳng cơ hội nhắc đến chuyện An Ninh.
Đến khi cáo từ, Thái phi mới dặn :
“Việc của An Ninh, rõ. Ngươi hãy yên lòng. Thứ gì nên trọng, thứ gì nên, trong lòng Thánh thượng đều sáng tỏ cả.”
Ta thở phào, tạ ơn Thái phi yên về nhà.
Chỉ năm ngày , Thánh thượng hạ chỉ ban hôn sự cho An Ninh Quận chúa.
Tiểu Tú Tài về khoe công, đòi thưởng:
“Nàng xem, vì nàng mà vi phu hao tâm khổ tứ, chẳng nên ban thưởng ?”
Ta đảo mắt, nhớ lời Tuệ An từng , bèn :
“Vậy thì thưởng ngươi, một đời một kiếp một đôi nhân!”
Tiểu Tú Tài xong vang:
“Được, , , đều theo nàng cả! Tiểu hũ dấm chua.”
— Hết —