Ly Hôn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-09 18:08:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế Trường đẩy càng thêm tức giận, bên chợt động đ.â.m thẳng vật nam tính Minh Châu.

 

“Thế Trường, đau quá... cầu xin đừng mà hu hu...”

 

Minh Châu đè trong n.g.ự.c đau đớn vùng vẫy, cô thật sự thể chịu đựng khi coi là món đồ chơi dùng để phát tiết d.ụ.c vọng.

 

Thế Trường căn bản quan tâm lời cầu xin của cô, cô kêu gào càng hưng phấn, thằng nhỏ điên cuồng càn quét bên trong động thịt non mịn.

 

“Mẹ nó! Sao khít như hả?”

 

Thế Trường cúi đầu c.ắ.n một phát thật mạnh lên bả vai của Minh Châu, bên ngừng một cách thô bạo.

 

Anh hôn cô, cướp sạch thở của cô.

 

bao nhiêu đây đủ.

 

Anh cô càng nhiều hơn, hận thể khảm cô sâu trong da thịt.

 

“Đau...”

 

Thật sự đau quá...

 

Minh Châu đau đớn nức nở, cô bấu chặt cánh tay của Thế Trường, khuôn mặt xinh đau đến mức vặn vẹo.

 

Thế Trường bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô, coi cô là gì? Công cụ phát tiết ?

 

Minh Châu thống khổ cảm nhận sự tàn phá điểm dừng của , cơ thể đau xót gần như c.h.ế.t lặng, cô, ánh mắt tràn ngập châm chọc.

 

“Hừ, dáng vẻ d.â.m đãng của cô , như còn trinh tiết .”

 

Bị Thế Trường trêu chọc mãi, cơ thể của Minh Châu dần trở nên mẫn cảm, đầu óc của cô bắt đầu trống rỗng dần dần nhu cầu sinh lý chi phối, cổ họng phát từng tiếng rên rỉ kiều mị.

 

“Ưm... hức...”

 

Âm thanh thốt , Minh Châu lập tức bừng tỉnh vội đưa tay lên bịt kín miệng .

 

Đối diện truyền tới tiếng nhạo báng của Thế Trường.

 

“Sao rên nữa?”

 

Minh Châu c.ắ.n chặt răng trợn to mắt Thế Trường, trái tim đau đớn dữ dội, thể sỉ nhục cô như chứ?

 

“Thế Trường, !”

 

“Vậy sẽ trở thành ác ma cho cô xem.”

 

Thân thể của Minh Châu quá mức diễm lệ, Thế Trường thể khống chế mà rong rủi bên trong cô.

 

Anh bản điên , rõ ràng cực kỳ chán ghét phụ nữ mà?

 

Xong việc, Minh Châu bất động sô pha, Thế Trường cũng ngửa cổ thở dốc.

 

Cuộc hoan ái khiến đạt thỏa mãn từng , cô thật sự là vưu vật trời sinh mà.

 

Thế Trường ném quần áo của bản lên Minh Châu, cáu gắt :

 

“Mặc quần áo , trần truồng còn thể thống gì nữa.”

 

Minh Châu lặng lẽ khoác áo lên , trong lòng thầm nghĩ cô thành thế còn do hại?

 

dám , giờ phút cô cực kỳ sợ hãi .

 

Thế Trường ngang ngược bá đạo đối lập với thiếu niên dịu dàng năm xưa, ai lỡ như Minh Châu năng lỗ mãng sẽ điên cuồng trả thù đến mức nào?

 

Minh Châu thật sự dám thử.

 

Thế Trường lôi Minh Châu tới bãi đỗ xe đó lệnh:

 

“Cô lái xe .”

 

“Em? Em thể lái .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-hon-tgxm/chuong-5.html.]

 

Sắc mặt của Minh Châu đột nhiên trông khó coi, ánh mắt của cô tràn ngập sự sợ hãi.

 

Thế Trường nhíu mày hỏi:

 

“Không bằng lái ? Không cả, lái !”

 

Mệnh lệnh cảu Thế Trường cho ai phản bác, Minh Châu chỉ thể run rẩy vị trí lái xe.

 

Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên vô ký ức , mặt mũi của cô dần xanh mét.

 

Đã lâu cô lái xe , bởi vì trong t.a.i n.ạ.n , cô cũng là tài xế.

 

Cho nên Minh Châu nghĩ rằng Thế Trường trở nên thế đều do cô gây , cô oán giận đổi đồng thời cũng oán giận bản bất cẩn.

 

Minh Châu lái xe trong lo sợ, đường xá ngày càng đông đúc, lòng cô cũng càng thêm căng thẳng, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.

 

Hình ảnh t.a.i n.ạ.n xe cộ đó như tái hiện mắt khiến hô hấp của Minh Châu trở nên khó khăn, thậm chí cô còn sinh ảo giác một chiếc xe tải đang lao về phía .

 

“Không! Đừng mà!”

 

Rầm!

 

Bởi vì Minh Châu quá hoảng loạn nên tay lái đột ngột rẽ hướng, xe đ.â.m sầm cột điện khiến cả Thế Trường và đều chúi về , may mắn xe trang túi khí nên cả hai .

 

Thế Trường thở phì phò, cảm giác mới dạo quỷ môn trở về, suýt nữa thì mất mạng .

 

Anh tức giận xách cổ áo của Minh Châu lên rống to:

 

“Minh Châu, cô đang cái gì hả? Cô g.i.ế.c ?”

 

Minh Châu hoảng hốt ôm lấy đầu ngừng lẩm bẩm:

 

“Xin ... em cố ý... xin mà...”

 

Thiếu chút nữa cô hại c.h.ế.t .

 

Thế Trường thấy cô như thế tức giận đ.ấ.m lên ghế dựa một cái đùng đùng bước xuống xe, mũi xe đ.â.m nát bấy, chỉ thể c.h.ử.i má nó.

 

Hết cách, Thế Trường chỉ thể gọi cho quản gia cử chiếc xe tới đón .

 

Mười phút quản gia lái một chiếc Mecerdes tới mặt Thế Trường.

 

“Cậu chủ, liên hệ với bên cứu hộ ô tô , lâu nữa họ sẽ đến cẩu chiếc xe hỏng . Hiện giờ đón về nhà.”

 

“Ừ.”

 

Thế Trường xe đóng cửa .

 

“Lái xe .”

 

chủ , cô Minh Châu...”

 

Quản gia chút do dự, chẳng lẽ chủ để cô Minh Châu ở hiện trường một ?

 

Thế Trường liếc Minh Châu vẫn còn đang run rẩy trong chiếc xe hư, trong lòng vô cùng chán ghét. là đồ vô dụng mà, một chút chuyện cũng xong.

 

“Đừng quan tâm tới cô , để cô đây tự kiểm điểm lầm .”

 

đôi mắt của cô Minh Châu...”

 

“Kêu chú lái thì chú lái , nhiều quá ?”

 

Thế Trường gắt gỏng quát to.

 

Quản gia lo lắng Minh Châu một cái khởi động xe chạy .

 

Nơi cách nhà chỉ mười phút, bộ chỉ mất nửa tiếng, chắc sẽ .

 

trời sắp tối , đôi mắt của Minh Châu vấn đề, cô sẽ chứ?

 

Loading...