"Anh chỉ , từ khi nào em bắt đầu thất vọng về ?"
sững , ánh mắt gần như cứng đầu của , chậm rãi đáp:
"Có lẽ là từ khi Hạ Đình tù. Anh bắt đầu mất tập trung, thường xuyên trong thư phòng đến tận đêm khuya."
"Em nấu canh cho , nhưng thấy ngẩn ngơ bức ảnh của cô . Khi em bước , còn trách em tại gõ cửa."
"Chúng cãi to về chuyện đó. Em hỏi tại còn giữ ảnh của cô , trong khi cô tổn thương và . Thế mà dậy, lạnh lùng rằng vì tuổi thơ của cô bất hạnh nên cô mới trở nên như , đó là của cô , và cô hối hận ."
chăm chăm khuôn mặt ngày càng tái nhợt, đầy đau khổ của .
"Lúc đó, em thấy thật đáng sợ."
"Cả thế giới thể thương hại Hạ Đình, nhưng Bùi Ngôn, thì thể."
"Bởi vì cô tổn thương phụ nữ nuôi nấng , và tư cách tha thứ cho cô !"
Anh gục đầu, như rút cạn sức lực, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
"Anh xin ..."
nhạt.
"Tình yêu thường trở nên sâu sắc khi sự khác biệt. Anh lấy ảnh của em màn hình khóa, nhưng giấu ảnh cô ốp lưng điện thoại suốt cả năm trời. Từ đó, em hiểu rằng bao giờ ngừng yêu cô ."
"Với , em chỉ là một thích hợp để kết hôn mà thôi."
Bùi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, kiên quyết lắc đầu:
"Không . Với Hạ Đình, lẽ chỉ là sự cam lòng, hoặc là lòng thương hại, nhưng rõ, đó là tình yêu."
"Khánh Dương, chúng đừng ly hôn ? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ yêu em mà thôi."
Anh vội vàng nắm lấy tay .
lùi một bước, ánh mắt lạnh lùng:
"Bùi Ngôn, từng học cờ vây, chắc hiểu nguyên tắc ' nước cờ thì hối hận'."
"Đừng để em coi thường ."
—-------
Sau khi rời khỏi cục dân chính, Bùi Ngôn lặng bóng dáng cô dần khuất xa. Ánh sáng và bóng tối chia cắt hai một cách rõ ràng. Cô về phía ánh nắng, còn chìm ngập trong bóng tối như cơn thủy triều, đau đớn đến mức thể thở nổi.
Khi đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Là Hạ Đình gọi.
"A Ngôn, em phiền , nhưng em sợ..."
Hạ Đình nức nở cầu xin đến tìm cô. Cô rằng chị đại từng bắt nạt cô trong tù ngoài và thuê đe dọa, tống tiền cô. Nếu trả tiền, chúng sẽ đập phá nhà cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ly-hon-la-dieu-khong-bao-gio-hoi-tiec/chuong-5.html.]
"A Ngôn, em còn gì cả, em chỉ còn ..."
Bùi Ngôn cảm thấy một sự mệt mỏi và chán chường thể tả. khi thấy tiếng của cô, thể thốt lời từ chối.
Anh nghĩ, đây sẽ là cuối cùng giúp cô. Sau , cầu sẽ phân cầu, đường sẽ phân đường. Anh sẽ dành cả đời để theo đuổi Khánh Dương, mong cô đổi ý định.
Nhìn về phía mà cô rời , Bùi Ngôn cuối cùng cũng lưng, rời khỏi.
—--------
Khi dì Chu gọi điện thông báo chuyện , cảm thấy thật khó tin, sững sờ một hồi lâu.
"Gì cơ, Bùi Ngôn đưa Hạ Đình về nhà ?"
Giọng dì Chu đầy phẫn nộ.
" , cô cư xử như thể là chủ nhà, chuyển phòng bên cạnh của ông chủ, mỗi đêm đều mặc váy ngủ và mang hoa quả thư phòng để tìm ông ."
siết chặt tay: "Còn Hằng Tri thì ?"
Dì Chu ngập ngừng một lát đáp nhỏ: "Hằng Tri vẻ cũng thích cô ."
Cúp máy xong, lòng trở nên lạnh lùng.
Bùi Ngôn và Hạ Đình gì thì mặc, nhưng sẽ để con trai chịu tổn thương dù chỉ một chút.
bấm của chồng, do dự mà gọi điện. kể bộ những gì xảy gần đây.
Bên đầu dây im lặng lâu, cuối cùng bà thở dài một tiếng:
"Được , sẽ về giải quyết chuyện ."
"Khánh Dương, bao năm qua con chịu nhiều ấm ức ."
Sau khi cúp điện thoại, nước mắt lập tức tuôn trào.
Mẹ chồng là một phụ nữ . Bà và bố chồng yêu từ thuở thanh xuân, cùng sáng lập nên công ty Bùi thị ngày càng phát đạt.
Thế nhưng, khi Bùi Ngôn còn nhỏ, bố mắc ung thư và qua đời. Mẹ chồng gánh vác công ty, chăm sóc Bùi Ngôn, khi bé đòi bố mỗi ngày. Bà thậm chí còn thời gian để đau buồn vì cái c.h.ế.t của chồng.
Từng bước một, bà trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ trong thương trường.
Vậy mà Bùi Ngôn vì Hạ Đình, bỏ rơi vì tiền, hết đến khác tổn thương . Mối tình rối rắm giữa và Hạ Đình chỉ là tình yêu, mà còn phần chống đối .
Anh trách bà can thiệp, chia rẽ và Hạ Đình. chồng lăn lộn bao năm, bà tính cách của con ? Vì bảo vệ con trai, bà đành như .
Là một , khoảnh khắc , cảm thông sâu sắc với bà.
sẽ để con trở thành Bùi Ngôn thứ hai.
Vài ngày đó là buổi hội hóa trang hàng năm của trường mẫu giáo mà Hằng Tri theo học. Năm nào cũng đến dự, và năm nay cũng ngoại lệ.