Tịch Nghi với đam mê hiện là vận động viên chuyên nghiệp, thi đấu quốc tế và mang về nhiều huy chương vàng cho đất nước. Trần Kỳ Phong, với tinh thần khởi nghiệp mạnh mẽ và tài năng, tự lập công ty và nhanh chóng đạt thành công.
Bạch Vi, Dương Chí, và Châu Nam cũng kém phần xuất sắc. Bạch Vi nhận học bổng du học và trở thành một nhà ngôn ngữ học . Dương Chí trở thành một nghiên cứu sinh xuất chúng, trong khi Châu Nam bước chân ngành công nghệ với những phát minh ấn tượng.
Dù mỗi đều bận rộn với công việc và cuộc sống, họ vẫn giữ liên lạc và luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần. Tình bạn giữa họ hề phai nhạt theo thời gian, mà ngày càng bền chặt hơn.
Hiện tại...
10 năm khi nghiệp cấp 3 ngày cuối cùng của năm , nhóm bạn quyết định tổ chức một buổi họp lớp. Đây là dịp để họ ôn những kỷ niệm thời học sinh và chia sẻ về cuộc sống hiện tại. Khi cả lớp tụ họp, đều hứng khởi khi thấy Trần Kỳ Phong và Tịch Nghi đến cùng
"Xin chúng đến muộn , để đợi lâu !"
"Không phạt 3 ly" lớp trưởng lên tiếng.
"Được lâu ngày gặp uống " Tịch Nghi ngần ngại trả lời
Có bạn vui vẻ trêu đùa : "Chà ,cặp đôi 1 của khoá chúng đến . Sáng nay còn đang mập mờ truyền hình giờ cùng tới"
"Phải đó,hai định bao giờ cho tụi ăn kẹo cưới đây?" cũng xôn xao.
Thầy chủ nhiệm hỏi : "Chẳng từ khi mới lên cấp 3 các em bên ? Định khi nào kết hôn?"
"Dạ?" Cô ngơ ngác
"Thầy ơi bọn em chỉ là bạn thôi" Kỳ Phong giải thích.
Cả hai bối rối câu hỏi của thầy và các bạn. Không khí trở nên trầm lắng, nhưng ngay đó, nhóm bạn còn nhanh chóng dịu tình hình.
Buổi tối đó, Tịch Nghi uống nhiều và cuối cùng, việc đưa cô về giao cho Trần Kỳ Phong. Anh đưa cô về nhà , vì cô quên luôn mật mã nhà . Đang định lấy canh giải rượu cho cô thì bất ngờ cô kéo ôm lấy nức nở:
"Tiểu Phong, thích , thích từ lâu . Sao thích ?"
Trần Kỳ Phong, xoa nhẹ gáy cô, an ủi: "Ai bảo thích ."
"Thật ? Vậy tỏ tình?"
"Ngày nghiệp thế nhưng bận nước ngoài tập huấn đến. Sau đó công việc của cả hai đều bận rộn, chẳng cơ hội. Hôm nay định thế thì uống say ."
Không nhiều, Tịch Nghi câu cổ hôn , hôn đến mức chân mềm nhũn . Anh bế thốc cô lên 2 chân cô kẹp eo tay ôm cổ tiến tới phòng ngủ , vén tóc khỏi khuôn mặt đẫm mồ hôi đang ửng hồng của cô tai thì thầm:
"Tiểu yêu tinh,cảm giác thế nào? Anh như đủ em hài lòng chứ?"
Mặt cô lập tức đỏ lên vùi lồng n.g.ự.c rắn chắc của
Sáng hôm , khi tỉnh dậy, cô ngạc nhiên khi thấy trong vòng tay , eo đau nhức lạ thường, 1 tay đang gối cho cô , tay còn đang đặt ở m.ô.n.g cô và một khoảnh khắc bối rối tay chân khùa khoạng lung tung, cô hét toáng lên:
"Aaaaa, gì ?"
"Bé con , em ă,n sạch xong định chịu trách nhiệm mà vứt bỏ ?"
"Ai..ai là bé con của . Cậu ..chúng xảy chuyện gì?"
"Em đoán xem?" , vẻ mặt đùa cỡn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-nhip-thanh-xuan/chuong-4.html.]
Tịch Nghi bực thẳng chân đá khỏi giường, Trần Kỳ Phong vẻ uất ức mắt đỏ hoe như chú cún con:
"Em xem đêm qua em gì , sự trong trắng 28 năm của em cướp mất . Vậy.. mà giờ em nhận còn đánh , đây là bạo lực gia đình "
Vừa chỉ những "vết muỗi đốt" cùng những vết cào cấu . Cô bàng hoàng những vết tích của , cơ bụng tám múi , cổ , n.g.ự.c đều dấu vết của việc cô . Chưa để cô kịp định thần , tiếp tục oan ức :
"Còn , em xem , mặt , cổ , n.g.ự.c , bụng , còn cả ...đều em sờ hết huhuhhu..em đồ xa"
Nói xong Trần Kỳ Phong co cúi mặt nức nở như đứa trẻ bỏ rơi. Lâu cô mới lấy tinh thần tiến góc phòng nơi nam nhân nọ đang nức nở mà an ủi :
"Tiểu Phong , đừng sẽ chịu trách nhiệm gì , sẽ "
"Thật ?"
"Thật, gì?
"Vậy em bà xã của ?"
nho
"Chuyện ..."
"Em lừa đồ phụ nữ xa , cần em quan tâm để chet "
"Được đồng ý với , chỉ thôi đúng ?"
"Còn"
"Còn gì nữa?"
"Chỗ khi nãy em đụng trúng 'biểu tình ' , chúng xoa dịu nó một chút " , mặt lập tức đổi trạng thái đặt tay cô nơi đang nóng rực đ.è cô lên giư.ờng .
"Không ...cái tính.."
"Có gì mà tính là vợ chồng chuyện là đương nhiên "
"Chet tiet , đồ chos má nhà lừa "
"Suỵt, bé con em nên giữ sức lát còn chuyện khác "
"Không , tối qua ....."
"Ngoan nào vợ yêu , cho em ở ?"
Hoàn.