10
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Tiếp theo, em hỏi gì, anh phải thành thật khai báo tất cả!”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc mà mình đã thấy, đã nghe, rồi ngồi im đợi Phó Thịnh giải thích.
Khác với mấy nữ chính trong phim truyền hình suốt ngày lấy tay bịt tai la lên “tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không tin”, thì tôi biết hỏi, biết điều tra, đây mới đúng là đỉnh cao lý trí!
Ngược lại, Phó Thịnh nghe xong thì lộ rõ vẻ… mơ màng:
“Cô bé đó chính là em mà, là Lộ Lộ của anh.”
“Hồi nhỏ nhà em sống sát bên nhà tổ họ Phó. Em nghịch ngợm, hiếu động, suốt ngày thích trèo qua cái tường thấp giữa hai nhà.”
“Lần đầu tiên anh gặp em là lúc anh dắt chó ra ngoài đi dạo, thấy em đang trèo tường, mặt mũi thì lem luốc bẩn thỉu.”
Bị anh nói vậy, trí nhớ tuổi thơ của tôi như được bật lại.
Hồi nhỏ, tôi đúng là vô cùng nghịch ngợm, cứ bắt chước anh trai leo trèo tường rào.
Lần đầu tiên gặp Phó Thịnh cũng là lần đầu tôi vượt rào thành công.
Vừa trèo qua đã gặp ngay một con ch.ó sủa ầm lên, tôi bị giật mình tụt tay, rơi xuống đất.
May mà tường không cao, dưới lại có bãi cỏ nên không sao, nhưng tôi khóc trời long đất lở, dọa Phó Thịnh lúc đó sợ c.h.ế.t khiếp.
Vậy là từ hôm đó, tôi trở thành “cái đuôi nhỏ” bám lấy anh Phó suốt một năm trời.
“Hóa ra lúc đó anh không phải tên là Phó Thành à? Trong trí nhớ của em vẫn luôn nghĩ anh tên giống… Quách Phú Thành cơ.”
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Thì ra nguyên nhân khiến hai người không nhận ra nhau sớm hơn… là vì tôi mù chữ.
Tôi lẩm bẩm:
“Bảo sao nhà nước cứ bắt phổ cập giáo dục 9 năm, chứ không là gọi tên người ta sai cả đời mất.”
Phó Thịnh nghiêm túc nhìn tôi:
“Giờ hiểu lầm đã giải quyết xong rồi, Lộ Lộ cũng không định nhắc lại chuyện ly hôn đấy chứ?”
“Gì mà ly hôn chứ, em có nói câu nào đâu nha!”
Dù rõ ràng ánh mắt tôi lúc nãy đã viết rõ ba chữ “muốn ly hôn”, nhưng tôi còn lâu mới thừa nhận!
Phó Thịnh cũng giả vờ không thấy không nghe, vợ mình nói gì thì đều đúng cả.
Miễn không đòi ly hôn, còn lại… muốn sao được vậy.
Muốn sao, tặng trăng.
Muốn trăng, hái luôn ngân hà cho em.
“Lộ Lộ, bao nhiêu năm rồi… anh còn được nghe em gọi lại cách xưng hô đó không?”
Phó Thịnh ôm tôi vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lo-lo-khong-ngoan/chuong-8-het.html.]
Chiếc ghế sofa vốn dĩ đã nhỏ, giờ hai người ngồi chung càng thêm chật chội.
Tôi đẩy nhẹ anh một cái, Phó Thịnh hiểu ý ngay.
Tư thế thay đổi: tôi ngồi trên đùi anh, anh ngồi bên dưới.
Khoảng cách gần đến mức… chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn luôn một cái thật sâu.
“Mơ đẹp ghê ha! Anh đâu phải anh trai em thật. Muốn nghe người ta gọi ‘anh trai’ thì đi tìm Phó Bắc ấy!”
Tôi bĩu môi hừ một tiếng, quay đầu đi, đôi môi chu ra như thể có thể treo được bình dầu.
Phó Thịnh không bỏ cuộc:
“Lộ Lộ, Lộ Lộ~ Anh muốn nghe em gọi anh là ‘anh trai’, nghe em gọi một tiếng thôi là anh tan chảy mất rồi~”
“Eo ơi! Từ khi nào anh trở nên sến súa thế hả?!”
Tôi bày ra gương mặt đầy ghét bỏ, định đẩy anh ra.
Phó Thịnh bình tĩnh đáp:
“Do mấy cư dân mạng chỉ cách đấy. Người yêu thích kiểu này lắm.”
Tôi gõ đầu anh một cái:
“Đừng có suốt ngày lên mạng học mấy chiêu linh tinh. Anh là tổng tài, mấy trò này không hợp với anh đâu!”
“Nói chuyện đàng hoàng là được rồi. Mấy cư dân mạng đó, biết đâu còn chưa yêu nổi một mối nào cơ!”
Cuối cùng, tôi khẽ thở dài, lẩm bẩm:
“Dù anh không phải anh trai em, nhưng anh có thể làm chồng em.”
Rồi tôi hôn nhẹ lên má anh coi như là thương tình.
Nhưng con sói xám vừa được nếm mật làm sao có thể dừng lại?
Tất nhiên là phải thừa thắng xông lên!
Tôi bị anh hôn đến mức đầu óc như hồ dán.
Trong lòng chỉ còn một câu:
“Mình thật quá bất cẩn… tự chui đầu vào miệng sói rồi.”
Tất cả đều là trò diễn “giả ngoan” của Phó Thịnh!
Chỉ tiếc là… khi tôi nhận ra thì đã muộn.
Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao đầu cành cây...
Mà đêm nay… vẫn còn dài lắm.
(hết)