Liên Trúc - 3

Cập nhật lúc: 2025-02-05 04:29:05
Lượt xem: 845

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, tối tăm lại sâu thẳm. Trong ánh sáng chập chờn. Chỉ thấy người thanh quý ngày thường lúc này tóc tai, quần áo đều rối bời, n.g.ự.c đang kịch liệt phập phồng, đuôi mắt đỏ hoe một mảng, một tay cầm d.a.o găm, cũng không biết đã đ.â.m mấy nhát vào cánh tay.

 

Máu tươi chói mắt chảy dọc theo cánh tay hắn xuống, loang lổ khắp nơi. Nhưng lạ thay người tự làm mình bị thương lại không cảm giác được đau đớn, hai mắt thõa mãn.

 

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, con ngươi của chàng từ từ lấy lại tiêu cự, nhưng khi nhìn rõ người đến thì hoảng sợ, con ngươi co rút lại thành một điểm.

 

Gần như là theo bản năng, chàng vội vã chỉnh lại vạt áo, như muốn che giấu đi vẻ tàn tạ hiện tại, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài từ đuôi mắt chàng.

 

Chàng né tránh ánh nhìn của ta, giọng nói nghẹn ngào: "A Trúc, xin nàng đừng nhìn ta như vậy... ta không phải là quái vật."

 

Tim ta chợt thắt lại. Thì ra, đây là lý do khiến chàng luôn e dè, không dám gần gũi ta?

 

Chứng kiến cảnh chàng vội vã quay mặt đi, lòng ta bỗng trào dâng một nỗi xót xa khôn nguôi. Ta không tự chủ được tiến lên một bước. Đến khi ý thức được thì tay ta đã nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên trán chàng. 

 

Chàng giật mình quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta. Ta vội vàng hạ thấp tầm mắt, nhẹ giọng an ủi: "Lang quân, để thiếp đưa chàng về phòng."

 

Ta không thể nhẫn tâm nhìn người mình yêu thương phải chịu đựng nỗi đau đớn này.

 

Dòng chữ trên không trung:

 

【Ôi trời ơi, ta biết mà, người chàng ấy yêu thương nhất định sẽ không ghê tởm chàng ấy đâu!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lien-truc/3.html.]

 

【Đừng sợ, bệnh của chàng chỉ cần "chu công chi lễ" là có thể thuyên giảm!!】

 

【...mau lên, làm ngay tại chỗ đi!】

 

Vô tình liếc thấy những dòng chữ trên không trung, má ta chợt ửng hồng.

 

Thật sự phải dùng đến cách đó sao?

 

Trong lúc ta còn đang ngẩn người suy nghĩ, đầu ngón tay bất chợt chạm vào má Chúc Dung Tầm, cảm nhận được làn da nóng rực.

 

"Đừng, đừng chạm vào ta." Cổ tay ta đột nhiên bị chàng nắm chặt lấy, hơi thở của chàng cũng trở nên gấp gáp hơn. 

 

Ta ngơ ngác đứng im tại chỗ, không biết phải làm sao. Chúc Dung Tầm thấy vậy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ. Chàng vội vàng buông tay ta ra. Có lẽ vì quá đau đớn, gân xanh trên trán chàng nổi lên từng đường, mồ hôi cũng không ngừng rơi xuống. 

 

Lồng n.g.ự.c chàng phập phồng dữ dội, nhưng chàng vẫn cố gắng kìm nén, nói: "Ta, ta không sao. Không cần gọi đại phu đâu, nàng về nghỉ ngơi đi. Chỉ là tối nay...chỉ e là không thể viết giấy hòa ly cho nàng được rồi."

 

Dường như nói ra được những lời này đã khiến chàng hao phí rất nhiều sức lực. Chàng cố gắng đứng dậy, vờ như không có chuyện gì, cất giọng ra lệnh với người bên ngoài: "Thường Nhất, đi lấy một thùng nước lạnh về đây!"

 

Thường Nhất đang đứng hầu ngoài cửa, vốn dĩ đã rất lo lắng cho chàng. Nghe thấy vậy thì không thể nhịn được mà lên tiếng khuyên can: "Công tử, nếu ngâm mình trong nước lạnh nữa thì thân thể ngài e là sẽ không chịu nổi..."

 

"Đi!" chàng quát lớn.

 

Loading...