Lệ Quỷ Đoạt Mệnh, Nguyệt Lão Đỡ Đạn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-07 08:17:59
Lượt xem: 1,279
Một con lệ quỷ khoác áo đỏ quấn lấy , đòi cướp mệnh cách của .
là một đứa mồ côi, đến sinh thần bát tự cũng chẳng .
Đầu liền nảy , ghi ngày sinh của Nguyệt Lão trong miếu giấy.
Nguyệt Lão giận đến méo mặt: “Mẹ nó chứ, thế đấy ?!””
1
thuê một gian nhỏ ngay sân miếu Nguyệt Lão ở đầu làng để bày quầy.
“Nguyệt Lão xuất sơn, một sợi tơ hồng, hòa hợp ngàn dặm, se duyên mỹ mãn đây bà con ơiiii!”
Dựa cái miệng ba tấc của , thế mà cũng thật sự se mấy đôi.
Một truyền mười, mười truyền trăm, miếu Nguyệt Lão chật ních .
Ai thắp nhang xong cũng chạy sang tìm xin tơ hồng.
“Chị ơi, chị là lừa đó! Nguyệt Lão chắc mắng c.h.ế.t đấy!”
Chiều tối lúc dọn hàng, tiểu đạo sĩ lưng cứ làu bàu mãi.
“Nói bậy! Hương khói càng lúc càng vượng, sắp vượt cả miếu Thần Tài đấy!”
“Nguyệt Lão còn xuống trần tạ ơn chị thì !”
“Cái …”
“Em nghĩ , đây ai cũng bái Thần Tài, miếu Nguyệt Lão chẳng nổi một con ruồi bay !”
“Chị đây gọi là marketing, hiểu ?”
trợn mắt lườm một cái cúi đầu tính sổ.
Tính xong, loáng thoáng tiếng t.h.ả.m thiết.
men theo âm thanh, vòng núi phía miếu.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, tiếng càng thấm da thịt.
Khóe mắt thoáng thấy bên đường một phụ nữ mặc váy đỏ đang xổm.
Cô đến mức khiến cũng thấy xót.
“Có thể… nhờ cô giúp một việc ?”
Đêm tối gió lạnh, lập tức cảnh giác, bước nhanh hơn định về.
“ thể trả công. Xin cô giúp một việc!”
Máu tham tiền nổi lên, liền phắt : “Rất hân hạnh phục vụ!”
Người phụ nữ áo đỏ cực kỳ xinh , áy náy :
“ tên Hứa Văn, bạn trai ở trong thành…”
“Muốn se duyên? Được!”
“ cô giúp nhiều ở miếu Nguyệt Lão, cô thể giúp …”
“Được luôn!”
“Cô còn hỏi chuyện gì mà đồng ý ?”
“Mai mối mà, chuyên nghiệp lắm! tên Hà Hoan, hân hạnh!”
Trong mắt cô lóe lên tia vui mừng. Cô vội nhét tay một túi vải đỏ.
“Cô chỉ cần sinh thần bát tự của lên đây. Ngày mai giờ tý đến tìm cô pháp sự.”
“Sao cần sinh thần của …”
còn hỏi xong, cô đưa ngón út :
“Nhận tiền cọc , nuốt lời nhé!”
sờ túi thấy dày cộp, đúng là hào phóng!
mơ mơ màng màng “ừ ừ” mấy tiếng. Ngẩng đầu lên thì Hứa Văn mất.
hào hứng mở túi vải đỏ . Ôi trời ơi, giàu !
rõ… suýt hét thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/le-quy-doat-menh-nguyet-lao-do-dan/chuong-1.html.]
Một xấp tiền âm phủ!
hoảng quá liền quăng cái túi xa.
Khóe mắt thấy mảnh vải đỏ hai chữ nguệch ngoạc như bùa chú: “Đổi Mệnh”
“Chị! Chị đang cầm cái gì đó, bỏ xuống mau!” - Tiểu đạo sĩ đột nhiên lao đến.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
ngây : “Có con nhỏ lừa đảo mối, đưa một xấp tiền âm!”
“Làm… quái gì mà mai mối?! Đó là bùa đổi mạng đó chị ơi!!”
2
“Hả?”
“Đó là lệ quỷ đoạt mạng! Nó đưa tiền để mua mệnh cách của chị đó!”
“Cô nhét cái túi đỏ mất tiêu, gì !”
“Chị nhận lời ?”
“… thì chỉ ‘ừ’ một tiếng thôi!”
“Sao chị đồng ý hời hợt hả?!” - Tiểu đạo sĩ trừng mắt như cái chuông đồng.
“Nó đổi mệnh với ? mồ côi, chẳng gì đáng lấy cả mà!” - thật lòng.
“Đổi thì chị sẽ thành cô hồn dã quỷ! Còn cô chiếm thể chị, vận khí – thọ mệnh – tất cả đều thuộc về cô …” - Tiểu đạo sĩ nghiêm mặt.
“Chị Hà Hoan! Qua giờ Tý là lệ quỷ đến lấy mạng chị đấy!”
ngẩn một lúc, đột nhiên thấy buồn .
Càng nghĩ càng buồn , ôm bụng lăn bò.
Tiểu đạo sĩ tưởng sợ quá hóa ngu, vội nhỏ giọng trấn an: “Chị đừng sợ… chắc sẽ …”
“ là trẻ mồ côi, tới ngày sinh còn chẳng ! Cô còn đòi sinh thần bát tự của !”
“… dù chị đưa, cô vẫn sẽ bám theo. Lệ quỷ nào lý lẽ. Chỉ tiếc chỉ là học trò, bắt quỷ…”
“Không ! Bịa một ngày sinh là xong chứ gì!”
“Không ! Nhỡ liên lụy vô tội thì tội lớn lắm đó!” - Tiểu đạo sĩ hoảng sợ xua tay.
Cái , cái cũng xong… rầu rĩ nghĩ nửa ngày.
“Có ! Đi, mau!” - kéo tiểu đạo sĩ chạy điện Nguyệt Lão.
Phẩy bút một cái… ngay sinh thần của Nguyệt Lão lên!
“Hoàn mỹ!”
“……”
Tiểu đạo sĩ nghẹn họng, như sắp : “Chị ơi, chị dám thế… x.úc p.hạ.m thần linh lớn lắm… Nguyệt Lão trách thì …”
“Nguyệt Lão tấm lòng rộng lượng! Làm thần tiên thì khí độ lớn hơn chứ! Ngài sẽ chấp !”
đập tay lên n.g.ự.c cam đoan.
Không hiểu hôm nay hai mắt của tượng Nguyệt Lão mở trừng trừng…
3
Về đến nhà, ngủ mê man cho đến nửa đêm.
Một trận gió lớn thổi “bốp bốp” cửa sổ giật dậy.
định lên đóng cửa, thì ánh trăng, một nữ nhân áo đỏ tóc xõa đang ngay đầu giường.
suýt hét toáng lên.
“Cô… khụ… đến ?” - cố vẻ bình tĩnh, nhưng chân run bần bật.
“ đến lấy mạng cô!” - Giọng Hứa Văn khàn đặc, còn vẻ đáng thương ban đầu.
“ từ nhỏ đến giờ còn xui hơn ai hết, cô đổi mệnh kiểu gì chứ…” - hề dối.
Từ bé mang cái mệnh thấp nhất đời, sinh mồ côi, dì nuôi, lớn mất , lớn lên thì quen né như né ôn dịch.Khó khăn lắm mới bám trụ bằng cái quầy ở miếu Nguyệt Lão. Nghĩ tới đây, thấy sống mũi cay cay.
“Hay chuyện lý trí chút ? Mệnh rách nát thế , đổi về chẳng tác dụng gì … ê? Ê má ơi đừng tới gần… cứu với!!”