Bên cạnh thân cây, bạn trai của Lâm Chân Chân úp mặt vào n.g.ự.c cô ta, dụi tới dụi lui như một đứa bé đang b.ú sữa.
Vấn đề là áo cô ta đã bị vén lên tận cổ, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi.
Cảnh tượng quá cởi mở, đến mức tôi không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Tôi rút điện thoại ra, tìm một góc chụp thông minh, đủ để cho bất kỳ ai nhìn vào cũng hiểu ngay bọn họ đang làm gì, nhưng không lộ ra những bộ phận nhạy cảm.
"Tách!"
Màn hình lóe sáng.
Ảnh chụp thành công.
Tôi cứ nghĩ rằng hai người họ sắp có màn "cuồng nhiệt" ngay tại chỗ, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của gã kia vang lên.
Hắn nghe máy, nói vài câu rồi vội vã bỏ đi.
Tôi vốn cũng định rời đi, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thấy Lâm Chân Chân vẫn chưa rời khỏi, tôi bỗng nảy ra suy nghĩ, rồi quyết định nán lại quan sát.
Không lâu sau, cô ta gọi một cuộc điện thoại.
Chưa đầy mười phút sau, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.
Vừa thấy Lâm Chân Chân, hắn ta nhào đến ôm chầm lấy cô ta, đầu dụi vào n.g.ự.c cô ta liên tục.
Tôi còn chưa kịp hết sốc, thì giọng điệu có phần lười biếng, vô lại của gã vang lên:
"Lâm Chân Chân, rốt cuộc bao giờ em mới chịu chia tay với Đại Huân đây? Mỗi lần muốn gặp em, anh lại phải viện cớ gọi hắn đi chỗ khác, phiền c.h.ế.t đi được."
Lâm Chân Chân nhẹ giọng hỏi:
"Chu Văn, nếu tôi chia tay anh ấy, anh có chịu làm bạn trai tôi không?"
Gã tên Chu Văn cười khẩy, ngón tay nghịch nghịch lọn tóc cô ta:
"Sao cứ phải là người yêu nhỉ? Không thể cứ thoải mái vui vẻ với nhau sao? Ràng buộc nhau làm gì, chán lắm."
Không khí trở nên căng thẳng.
Lâm Chân Chân đẩy mạnh hắn ra, gương mặt đầy vẻ tức giận:
"Lần trước anh còn bảo muốn làm quen với bạn cùng phòng của tôi. Nói thật đi, có phải anh để ý đến Thẩm Vân không?"
Giọng cô ta tràn ngập sự ghen tị, đôi mắt sắc lẻm:
"Tôi có điểm nào thua kém cô ta? Cô ta chỉ là một con nhóc nhạt nhẽo, chẳng có gì đặc biệt, vậy mà anh lại để ý đến cô ta sao?"
Tôi đứng nấp trong bóng tối, hoàn toàn sững sờ trước những gì mình vừa nghe thấy.
Nếu tôi không nhớ nhầm, thì Chu Văn này chính là bạn cùng phòng của bạn trai cô ta Lưu Đại Huân.
Chính là gã mà hôm trước Lâm Chân Chân cố tình mở cửa phòng tắm, muốn giới thiệu tôi với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lay-doc-tri-doc/chuong-3.html.]
Tôi mắt chữ A, miệng chữ O.
Không ngờ cảnh tượng ngoại tình trong phim truyền hình lại xảy ra ngay trước mắt mình, mà nhân vật chính lại là người tôi quen!
Cô ta là người bày trò chơi xấu tôi trước.
Bây giờ, tôi chỉ đang đón xem màn kịch hay mà số phận tự tay sắp đặt cho cô ta thôi.
Tôi bật camera, giữ một góc quay tinh tế, đảm bảo nội dung đủ rõ ràng để ai nhìn cũng hiểu, nhưng vẫn không quá lộ liễu.
"Bíp"
Video đã được ghi lại.
Xong xuôi, tôi lặng lẽ rời khỏi khu rừng, quay về ký túc xá.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu tính toán cách khiến cô ta phải trả giá…
Hôm sau, tôi quên mang ô, nên quay về ký túc xá lấy.
Vừa tới cửa, tôi nghe thấy giọng nói khe khẽ từ bên trong.
Lâm Chân Chân và Dương Phượng đều không đi học, mà ở lại phòng thì thầm bàn bạc.
Tôi vô thức dừng bước, nhích lại gần cửa, lắng nghe.
"Cậu có muốn lấy học bổng không?" Giọng nói của Lâm Chân Chân đầy ẩn ý.
"Nếu cậu giúp tôi kéo Thẩm Vân xuống, tôi có thể nói với ba tôi một tiếng. Ông ấy là phó giám đốc Sở Giáo dục, chỉ cần ông ấy ra mặt với giảng viên, suất học bổng kỳ này chắc chắn thuộc về cậu."
Dương Phượng bật cười đầy khinh miệt: "Cậu muốn làm gì thì làm, dù sao tôi cũng ngứa mắt cô ta lâu rồi. Suốt ngày giả vờ thanh cao."
"Cũng chẳng cần làm gì to tát cả." Giọng Lâm Chân Chân tràn ngập căm hận:
"Bên ngoài thì giả vờ thanh thuần, nghiêm túc, nhưng trong ký túc xá lại mặc váy ngủ lụa gợi cảm? Hừ, đúng là loại đàn bà giả tạo, còn muốn quyến rũ bạn trai của tôi nữa chứ! Đồ hồ ly tinh rẻ tiền!"
Cô ta nghiến răng, tiếp tục:
"Cậu chỉ cần giúp tôi đăng một bài nặc danh lên confession của trường, nói rằng Thẩm Vân là 'tiểu tam'. Rồi nói rằng bức ảnh mặc váy ngủ hôm trước vốn là do cô ta chủ động gửi cho bạn trai tôi.”
“Sau đó, tôi sẽ đứng ra 'giả vờ' thanh minh, nói rằng hôm đó tôi cố tình đăng lên nhóm lớp là để cảnh báo cô ta, cho cô ta biết thế nào là đạo đức."
Dương Phượng cười khẩy:
"Đến lúc đó, cô ta chắc chắn mất mặt. Nếu chuyện ầm ĩ lên, có khi còn bị trường đuổi học ấy chứ!"
Nghe đến đây, tôi siết chặt nắm tay, toàn thân run lên vì giận dữ.
Cái gã đàn ông mà cô ta nhắc đến chẳng lẽ là tên Chu Văn, gã trai mà cô ta ngoại tình với?
Khốn nạn!
Chó má! Tôi có mù cũng không bao giờ thèm động vào cái thể loại “trai hư” rẻ rúng như thế!
Tôi vốn nghĩ rằng mâu thuẫn giữa tôi và Lâm Chân Chân chỉ đơn giản là xích mích cá nhân.
Nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra cô ta thực sự muốn hủy hoại tôi.