Lầu Xanh Không Đèn Đỏ - Chương 2: Người cũ
Cập nhật lúc: 2025-04-11 12:23:16
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta chưa từng nghĩ mình sẽ phải bước chân đến quan phủ một cách đường hoàng chứ không phải bị kéo lê như cái xác, hay đi qua cổng sau để nộp bạc lót tay.
Nhưng hôm nay, ta đứng ngay trước cổng lớn, phía sau là hai kỹ nữ, một người đang mang thai, một người bị đánh bầm mặt. Ta mặc áo lụa xanh, búi tóc cao, không đeo trang sức, tay cầm sổ sách có dấu son đỏ.
Tên lính canh ban đầu định gạt tay ta ra, nhưng chỉ liếc thấy quyển sổ có dấu triện quan binh, hắn lập tức đổi giọng: "Phu nhân… xin đợi một chút."
Ta vào nha môn, gặp quan tri huyện tên Lưu Kỳ. Trạc ngũ tuần, mặt hiền hậu, nhưng có một đôi mắt tinh ranh. Hắn không ngồi ngay ghế chủ toạ mà vòng ra sau án thư, pha trà rồi mời ta:
"Tiểu Hạ cô nương, bản quan đã nghe qua đại danh. Hôm nay đến là…?"
Ta trình sổ sách, mở ra đúng phần chi tiêu khoản "giao hảo quan nha", ghi đầy đủ số bạc, ngày tháng, người giao, tên nhận. Phần sau có lời chú thích: "Trích từ tiền chuộc thân của kỹ nữ."
Lưu Kỳ chỉ liếc một lần, cười không nổi: "Cô nương muốn gì?"
Ta nói: "Muốn quan phủ ngưng cử nha dịch đến lấy bạc hàng tháng. Nếu muốn, ta có thể chuyển khoản đó thành tiền 'bảo kê' chính thức, nhưng phải có giấy trắng mực đen. Ngoài ra, từ nay trở đi, nếu có kỹ nữ nào bị đánh trọng thương hay có thai, ta muốn được quyền báo án và đưa người đến khám nghiệm tử thi nếu cần."
Hắn gõ tay lên mặt bàn: "Khám nghiệm tử thi? Cô nghĩ mình là ai?"
Ta rút ra một thẻ bài nhỏ, là thẻ ký tên của một thương nhân nổi tiếng vùng này, từng là khách quý của Bách Hoa Lâu. Bên dưới là bút tích hứa sẽ "bảo hộ tiểu Hạ nếu có chuyện."
Lưu Kỳ nhìn, im lặng hồi lâu rồi cười khô khốc:
"Ngươi toan tính ghê thật. Được, bản quan không muốn vướng phiền. Nhưng nhớ rõ làm chủ thanh lâu, đừng nghĩ có thể đứng trên pháp luật."
Ta cúi đầu lẩm bẩm:
"Pháp luật ở đâu thì ta theo đó. Nhưng nếu không có pháp luật, ta sẽ tự viết luật cho mình."
Chuyện ở quan phủ được giải quyết yên ổn. Nhưng khi ta về, đã nghe nói trong lâu có chuyện.
Kỹ nữ mới tên Tiểu Tuyết, trẻ đẹp, giọng ngọt như mía lùi, mới vào chưa đầy một tháng đã được khách quý để mắt. Cô ta hay giả ngốc, gọi ta là "tỷ tỷ" thay vì "lâu chủ", tỏ vẻ hồn nhiên nhưng luôn tránh việc chung, không nộp quỹ, không chia phần.
Ta vẫn im lặng quan sát, cho đến khi phát hiện một túi bạc lớn trong phòng giặt, giấu trong thùng tro, mà bạc được gói bằng khăn thêu của Tiểu Tuyết.
Ta gọi cô ta lên phòng khách. Trà nóng rót sẵn, mùi nhài thoảng nhẹ. Tiểu Tuyết đến, mặt cười rạng rỡ:
"Lâu chủ gọi muội? Chà, lâu rồi mới có dịp nói chuyện riêng với người"
Ta đẩy túi bạc lên bàn: "Mở ra đi."
Cô ta chớp mắt, giả bộ ngây ngô: "Ơ… cái này… đâu phải của muội đâu. Ai lại dùng khăn muội quấn bạc chứ… hay là có người ghen tị muốn hại muội…"
Ta rút con d.a.o nhỏ, cắm phập xuống bàn. Nét cười trên mặt cô ta đông cứng.
"Tiểu Tuyết, trước mặt ta không cần diễn nữa. Ngươi hối lộ gã quản sự mới, giấu khách riêng, cất bạc riêng. Đó là một chuyện. Nhưng ngươi còn dám gài người hạ độc trà với Nhược Anh thì đó là chuyện khác."
Tiểu Tuyết run rẩy: "Muội… muội chỉ… muội sợ ả ta mách lẻo…"
Ta đứng dậy, kéo tay áo, để lộ một vết sẹo dài trên cánh tay:
"Ngươi biết vết này là từ đâu không? Là từ ngày đầu tiên ta bị đánh gãy xương sườn mà không ai cứu. Khi ta còn là kỹ nữ, ta đã thề: ai đụng đến người của ta, ta sẽ khiến họ không còn mặt người."
Ta không g.i.ế.c Tiểu Tuyết. Nhưng ta bắt cô ta quỳ trước sân suốt bảy ngày, đúng nơi ta từng bị trói. Mỗi ngày, ta cho phát bánh, nước, và một cuốn sách ghi lại luật lệ mới của Bách Hoa Lâu. Ai đọc hết, ghi được lại thì được tha. Không thì đi.
Ngày thứ tám, Tiểu Tuyết lặng lẽ biến mất. Ta để lại gói bạc trong phòng cô ta, kèm theo một mảnh giấy: "Lần sau, học cách gài người cho sạch sẽ hơn."
Ta trở về phòng, pha trà, ngồi bên cửa sổ nhìn đèn lồng đong đưa trong gió. Bách Hoa Lâu giờ không chỉ là lầu xanh, nó là một vương quốc nhỏ, nơi mà luật lệ do ta đặt, công bằng ta giữ, và nỗi đau ta đo lường.
Ta không phải nữ chính xuyên không sẽ trở thành hoàng hậu hay được quốc sư sủng ái. Ta chỉ là một kỹ nữ, và giờ, là lâu chủ.
Trong tay ta, có cả máu, nước mắt, và… một chút trà thơm.
Ngày ấy trời âm u như thể trời cũng biết chuyện gì sắp đến.
Một buổi chiều giữa thu, khi những chiếc lá đầu tiên bắt đầu nhuộm vàng ngọn gió, một nam nhân xuất hiện trước cổng Bách Hoa Lâu. Hắn mặc áo vải xanh cũ, tay cầm một túi vải nhỏ, dáng đi khập khiễng. Gã gõ cửa ba lần bằng sống tay, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Cửa mở, ta bước ra. Chưa nhìn thấy mặt, ta đã nhận ra hắn qua dáng đi ấy.
Là Dư Sinh.
Gã từng là quản sự đầu tiên của ta khi ta mới vào nghề. Là người dạy ta cách phân biệt loại khách nào chỉ muốn nghe đàn, loại nào muốn mua trinh tiết, loại nào có tâm lý bạo lực. Là người từng dắt ta từ đống bùn lầy trong sân sau ra chỗ sáng để dạy ta uống trà đúng cách.
Rồi cũng là người bán ta lần đầu tiên.
Ta không nói gì. Gã cũng không. Gió thổi qua, cánh cửa đập vào khung gỗ, kêu lên một tiếng như tiếng thở dài.
Dư Sinh cười, nụ cười méo mó như mọi khi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lau-xanh-khong-den-do/chuong-2-nguoi-cu.html.]
"Ta nghe nói… ngươi trở thành lâu chủ rồi."
Ta gật: "Còn ngươi thì… tàn phế rồi."
Hắn cười, không phủ nhận. Tay hắn run run đặt túi vải lên thềm:
"Ngươi không cần phải nhận ta. Ta không dám xin gì cả. Chỉ là… chỉ là ta có một chuyện, cần nói. Về thứ ở dưới nền nhà."
Nhật Hạ
Ta khựng lại. Bách Hoa Lâu từng xây lại một lần, trên nền cũ. Mà nền cũ, là nhà chứa của một kỹ viện thất sủng thời loạn lạc. Ta chưa từng đào xuống. Không muốn.
Gã tiếp:
"Ta từng chôn thứ đó. Lúc còn là quản sự ở đây. Năm ấy, ta bị ép g.i.ế.c một cô gái vì cô ta mang thai con của một vị quan. Để phi tang, ta chôn xác cô dưới nền phòng cũ – chính là phòng trà hiện tại. Có người đã thấy. Người đó, mấy hôm trước đến tìm ta. Nói nếu không khai ra, y sẽ đốt Bách Hoa Lâu."
Ta im lặng rất lâu.
Cuối cùng ta nói:
"Ta không tha cho ngươi. Nhưng ta cần biết ai là người đến tìm."
Dư Sinh lôi ra một miếng gỗ nhỏ. Đó là thẻ bài của khách thanh lâu, nhưng mặt sau được khắc tên: "Khánh Chương."
Ta nắm lấy, nhìn kỹ nét khắc. Một cái tên quen đến rợn người. Khánh Chương – từng là con trai một đại nhân, nay là thống lĩnh đội tuần tra ban đêm ở vùng này. Năm xưa, chính y là người khiến cô gái đó phải chết.
Tối hôm đó, ta không ngủ. Mùi đàn hương trong phòng cũng không át được vị m.á.u tưởng tượng đang trào lên trong cổ họng. Ta sai người đào nền phòng trà. Phải đào ban đêm, vì nếu khách biết, Bách Hoa Lâu sẽ không còn sạch sẽ nữa.
Lớp gạch đầu tiên bị bóc ra, từng viên, từng viên một. Rồi đến đất nện. Đào xuống hơn một thước, chúng ta liền nhìn thấy.
Một bó xương trắng. Nhỏ. Không đầy đủ. Một đoạn tay còn đeo vòng cỏ, đã mục từ lâu.
Một hộp gỗ nhỏ nằm bên cạnh, nắp mục nát, bên trong là một chuỗi tràng hạt và một mảnh vải thêu chữ: "An."
Ta cầm lên, mảnh vải nát vụn như chạm vào tro tàn.
Người đó tên là An Nhi. Trong ký ức của Hoa Tiểu Hạ, nàng ấy từng hay cười, răng khểnh, luôn giấu bánh trong tay áo đem cho các cô gái khác. Từng nói với ta: "Sau này tỷ thoát khỏi đây, nhớ tìm ta nhé. Ta sẽ mở tiệm bánh."
Giờ chỉ còn xương trắng và chữ "An" mục nát.
Ta đứng rất lâu, không cảm thấy gió thu lạnh, chỉ thấy bụng quặn lại như có thứ gì lật tung trong ngực. Ta nói:
"Chôn lại đi. Lần này, đặt hũ tro cốt. Ghi tên. Đốt vàng mã. Không cần giấu nữa. Ai hỏi thì bảo đây là cô nương cũ của lâu, c.h.ế.t không ai nhận xác. Lâu chủ đã thu nhận về."
Đêm đó, ta ngồi bên hũ tro, đốt một thẻ hương. Hương cuốn lên, khói vòng tròn bay chậm rãi như lụa trắng. Ta không khóc. Không ai nghe tiếng ta nức nở. Nhưng tay ta siết chặt đến khi móng tay cắm vào da.
Không ai biết rằng, chính An Nhi là người đầu tiên cho ta uống thuốc lúc ta bị đau bụng, là người gác cửa phòng ta suốt đêm khi ta bị khách đánh, là người lấy trộm áo choàng của quản sự để ta trốn ra ngoài.
Không ai nhớ cô ấy. Nhưng ta nhớ.
Ba hôm sau, Khánh Chương đến.
Y mặc áo choàng đen, đi đôi giày da sẫm, tóc chải gọn, dáng người cao lớn như ngày nào. Nhưng khi vào sảnh lớn, y không đi thẳng đến phòng hoa như trước, mà đứng giữa gian tiền sảnh, mắt lướt quanh như đang kiểm tra chiến địa cũ.
Ta bước ra, không ngồi ghế chủ mà đứng đối diện y. Người trong lâu đều đã được ta dặn: không ai được đến gần hôm nay.
Khánh Chương cười: "Lâu rồi không gặp. Lâu chủ mới… có vẻ gan lắm."
Ta trả lời: "Ngươi cũng vậy. Càng lớn tuổi càng giống chó săn. Hồi nhỏ còn biết giả thơ văn, giờ thì cắn thẳng vào cổ người ta luôn."
Y nhếch mép: "Đừng nghĩ cô dám đào mồ sẽ dọa được ta. Xương trắng không biết nói, mà miệng người thì dễ cắt."
Ta vỗ tay ba tiếng.
Từ trong bóng tối, hai người bước ra. Một là Dư Sinh. Hai là lão Chương – từng làm ở nha phủ, bị đuổi vì ăn chặn tang vật. Giờ là một thầy bói dạo, nhưng còn nhớ hết tên những ai từng vào cuộc thanh trừng năm ấy.
Ta thả một xấp giấy xuống bàn – giấy ghi chép lời khai của Dư Sinh, lời xác nhận của lão Chương, và bản sao thẻ bài của Khánh Chương với vết m.á.u cũ lưu lại từ hai mươi năm trước.
Ta nói: "Nếu ngươi muốn yên thân, cút khỏi thành này. Nếu không… ta sẽ gửi bộ hồ sơ này cho thê tử ngươi trước, rồi cho quan tuần sứ mới nhậm chức. Có muốn thử vận may không?"
Khánh Chương siết tay, mắt đỏ lên, môi mím chặt. Nhưng y không nói gì. Y quay lưng đi, bóng lưng nặng trĩu như gánh cả quá khứ.
Tối đó, ta thắp hương trong phòng An Nhi.
Trên bàn thờ nhỏ là một bánh ngọt, do chính tay ta làm. Hồi xưa nàng ấy từng nói thích nhân sen nhạt, vỏ mỏng, ít ngọt.
Ta ngồi trước hũ tro, nói khẽ: "Muội đã dọn dẹp xong, an nghỉ nhé."
Gió từ khe cửa thổi vào, ngọn nến lay nhẹ. Ta tưởng mình nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên, như gió thu lướt qua rặng trúc già.