Vương Hiểu Nhu trừng mắt kinh ngạc nhìn cô ấy:
“Hạ Lệ, cô bị điên à? Cô xác định muốn đứng về phe con nhỏ xài túi giả này sao?”
“Đầu cô có vấn đề hả? Tin cái túi kia là thật? Đúng là đồ quê mùa, không có tí kiến thức nào, chỉ biết bôi tro trát trấu vào mặt mình!”
Tôi nắm lấy tay Hạ Lệ, không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt.
Ngày tôi mới vào công ty, chính là Hạ Lệ dẫn tôi làm quen với mọi thứ.
Tôi cứ tưởng quan hệ giữa chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thân thiết một chút.
Không ngờ đến lúc quan trọng, cô ấy không những ra mặt vì tôi, còn dám cược cả công việc của mình.
Tôi không khỏi thấy mắt mình cay cay, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Hạ Lệ không hề tỏ ra sợ hãi, còn thản nhiên bước lên, lạnh lùng đáp trả:
“Thua thì cùng lắm là nghỉ việc thôi. Mà cái bộ mặt của mấy người, tôi cũng nhìn riết cũng ngán lắm rồi.”
Lý Phi lườm cô ấy, giọng mỉa mai:
“Nói thì hay lắm, đến lúc thua thì đừng có mặt dày không chịu đi đấy.”
“Loại nhà quê như cô, rời khỏi công ty tụi tôi thì còn có thể làm được gì? Về quê chăn heo chắc là hợp nhất!”
Thấy mặt Hạ Lệ đỏ bừng vì tức, tôi nghiến răng trừng mắt nhìn Lý Phi, quát lớn:
“Câm cái miệng thối của cô lại đi. Mọi thứ điều đã nói rõ, thì ký tên, cắt túi, rồi lập tức đến cửa hàng đối chứng!”
Vương Hiểu Nhu chống tay lên bàn, cúi người nhìn tôi, lại hỏi lần nữa:
“Thẩm Lê, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô có chịu thừa nhận cái túi này là giả hay không?”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến lời cô ta, chỉ lạnh lùng đẩy bản cam kết mới soạn về phía cô ta:
“Đừng lảm nhảm nữa. Thật hay giả, cứ ký cái này rồi nói tiếp.”
“Nếu là hàng thật, thì cả năm người bọn cô đều phải cút khỏi công ty cho tôi!”
Thấy tôi quyết tâm sống mái, Vương Hiểu Nhu lật qua bản thỏa thuận, cười khẩy, rồi thản nhiên ký tên.
Ngược lại, bốn người còn lại thì có chút do dự, không dám chắc.
Tôi liếc qua, giọng đầy châm chọc:
“Sao thế? Hết dám rồi à? Bây giờ quay đầu còn kịp nhưng phải cúi đầu xin lỗi tôi và Hạ Lệ.”
Vương Hiểu Nhu huých vai Lý Phi, giục:
“Sợ cái gì? Con khốn đó chỉ giỏi dọa người. Ký đi!”
“Tôi vừa gọi người hỏi rồi, Thẩm Lê dạo này không có bạn trai, chẳng có đại gia nào bao cả. Cô ta lấy đâu ra tiền mà mua túi đắt thế? Lần này chúng ta thắng chắc!”
Thấy cô ta nói chắc như đinh đóng cột, Lý Phi và ba người kia không chần chừ nữa, nhanh chóng ký tên vào bản cam kết.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Tôi chỉ vào cái túi trên bàn, nhàn nhã nói:
“Cắt đi chứ? Tôi đề nghị mỗi người một nhát kéo, để công bằng, không ai chịu thiệt.”
Nói xong, tôi mở camera điện thoại, quay thẳng về phía họ.
Vương Hiểu Nhu cầm túi lên, lại ngắm nghía thêm một lượt, rồi lẩm bẩm:
“Cái túi giả này làm cũng giống thật đấy chứ, đáng tiếc thật…”
Rồi cô ta đưa kéo cho Lý Phi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lat-mat-tra-xanh-cong-so/chuong-4.html.]
“Cậu cắt nhát đầu đi. Dù sao bây giờ tụi mình cũng là cùng hội cùng thuyền rồi.”
Lý Phi liếc tôi một cái, trong lòng vẫn hơi lo sợ, vội đẩy kéo trả lại:
“Hiểu Nhu, vụ này là do cậu khởi xướng, tốt nhất cậu nên là người cắt đầu tiên.”
Vương Hiểu Nhu liếc mắt đầy khinh thường:
“Đúng là c.h.ế.t nhát. Được rồi, để tôi cắt trước!”
Dứt lời, cô ta cầm kéo lên, chuẩn bị xuống tay.
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay Hạ Lệ một cái, khoé miệng khẽ nhếch thành nụ cười.
Vương Hiểu Nhu như bắt được biểu cảm đó.
Tay đang cầm kéo khẽ run lên.
Hít sâu một hơi, cô ta bất chợt trợn mắt nhìn tôi, giọng đầy căm phẫn:
“Thẩm Lê, cô đúng là ích kỷ, lôi kéo cả Hạ Lệ c.h.ế.t chung với mình!”
“Hạ Lệ chỉ là đứa nhà quê không biết gì? Không hậu thuẫn, không bối cảnh, cô còn dám đẩy người ta vào chỗ chết!”
Tôi bực bội day trán, cau mày đáp lại:
“Cô có xong chưa vậy? Cắt một cái túi mà cũng lắm chuyện như thế.”
“Nếu cô sợ thì cứ quỳ xuống xin lỗi, tôi nể tình không truy cứu nữa, còn không thì cắt lẹ đi phiền quá.”
Mặt Vương Hiểu Nhu lập tức tím tái.
Cô ta giận dữ chỉ tay vào mặt tôi, hét lớn:
“Cô đừng mơ! Bây giờ cô đã chọc tới tôi rồi, thì đừng trách tôi độc ác!”
“Tôi muốn tăng mức cược, ngoài cái túi và tương lai công việc, tôi muốn thêm một điều kiện nữa.”
“Nếu cái túi này là hàng giả, hai người phải cởi hết đồ, chạy giữa phố, miệng hô to: ‘Tôi là đứa mê hàng hiệu, nhưng thích làm màu’! Cô dám không?”
Tôi nhìn cô ta như thể đang xem một kẻ mất trí, nhướng mày cười nhẹ:
“Tôi thì không có vấn đề gì. Vấn đề là các người có dám cược như vậy không?”
Hạ Lệ cũng đứng thẳng lưng, dõng dạc:
“Tôi cũng không sợ!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía nhóm Vương Hiểu Nhu.
Lý Phi liếc nhìn cô ta, do dự, thì thầm:
“Hiểu Nhu… cái điều kiện này có hơi quá không? Tôi còn chồng nữa, lỡ như… ý tôi là lỡ thật sự túi của cô ta là hàng thật, tôi mà bị quay clip khỏa thân ngoài đường, chồng tôi và mẹ chồng tôi… chắc chắn sẽ bắt tôi ly dị mất.”
Ba người còn lại cũng liên tục gật đầu:
“Đúng đó… Mẹ tôi mà biết chắc đánh c.h.ế.t tôi mất.”
“Nếu bị người quen thấy… chắc tôi không dám sống nữa.”
“Cái cược này căng quá rồi, thôi… tôi thấy nên dừng ở mức hiện tại thôi.”
Lúc này, Vương Hiểu Nhu biết mình đã leo lên lưng cọp, không thể xuống được nữa.
Nếu bốn người còn lại rút lui, cô ta càng không có đủ tự tin để đi đến cùng.
Nhưng với cái tôi ngất trời của mình, cô ta tuyệt đối không cho phép bản thân nhận thua.
Cô ta liền hét to, giọng đầy bực tức:
“Các người bị sao thế hả? Nói mấy câu là đã lung lay rồi? Lẽ nào trong lòng thật sự tin cái túi của Thẩm Lê là hàng thật sao?”