Làng trường thọ quái dị - Chap 3
Cập nhật lúc: 2025-03-01 08:44:15
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão quái vật lè chiếc lưỡi nhớp nháp trượt qua làn da của Văn khiến cô nổi da gà. Cô cảm nhận em bé đang yên trong bụng, suy nghĩ bất an trỗi dậy. Văn nhắm mắt, hít sâu, chờ làn khí trong lành tràn bụng bất ngờ cắn mạnh đầu lưỡi để kích thích cơ thể tỉnh táo.
Trong khoảnh khắc đau nhói, cô bật dậy như theo phản xạ, tay cô nắm chặt mảnh gỗ nhọn giấu sẵn và đ.â.m thẳng chiếc lưỡi dài của lão quái vật. Mặc dù Giang Lưu Vân luôn bảo vệ cô nhưng đây là một trận chiến và cô còn lựa chọn nào khác. Giang Lưu Vân sự thật cho Văn, còn đề phòng đưa cái mảnh gỗ nhọn cho cô phòng . Giờ đây, chỉ bản năng tự vệ mới giúp cô thoát khỏi hiểm nguy.
Mảnh gỗ là gỗ gì nhưng cực kì sắc bén đ.â.m thẳng lưỡi lão quái vật. Cô dùng hết sức ghim chặt cái lưỡi khe đá.
Lão hét lên đau đớn như bò rống, chiếc lưỡi dài vẫn co giật, nước dãi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Cái đầu sọ khô như chỉ bọc một lớp da về phía cô, ánh mắt đau đớn co rút , hai con ngươi hình dọc phát ánh sáng màu hổ phách chằm chằm Văn.
Ánh sáng kỳ lạ cô chóng mặt, cơ thể cô bỗng cứng đờ đổ gục xuống giường, bàn tay nắm chặt mảnh gỗ dần buông thõng.
Lão quái vật nhạt, giật lưỡi để rút nó khỏi tường. Chiếc lưỡi như một con rắn chuẩn đ.â.m bụng của cô.
lúc , âm thanh xé gió vang lên, một mũi tên dài với lông vũ đ.â.m xuyên qua miệng lão, ghim chặt lão tường đá. Mũi tên đen bóng, tỏa một mùi hương kỳ lạ.
Lão quái vật ghim tường, lão còn vẫy lưỡi một cách điên cuồng. Cơ thể gầy guộc như khúc gỗ khô đ.â.m xuyên qua, của lão bám tường giống như một con thằn lằn, co giật vài bất động. Lão quái vật vốn gầy trơ xương, cái lưỡi dài chảy m/á/u mà chỉ chảy dòng nước dãi nhơ nhớp.
Đầu lưỡi dài và mảnh của lão quái vật vẫn còn co rút như đuôi của một con rắn.
Văn co đầu giường, nhặt mảnh gỗ nhọn và chằm chằm lão.
Cánh cửa gỗ tròn đẩy , tay Giang Lưu Vân cầm một cây cung dài, ngược sáng ánh trăng, toát lên sát khí lạnh lùng, từng bước tiến .
Anh Văn với ánh mắt đau xót, đó túm lấy cổ của lão quái vật như nắm một con kiến, kéo hình lão như một con thằn lằn chổng ngược ngoài.
Khi lão quái vật lôi , Văn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bò dậy theo.
Bên ngoài từ đường, nhiều vây quanh.
Giang Lưu Vân ném x/á/c của lão quái vật xuống từ đường, lạnh lùng : "Ai dám vi phạm lệnh, gi/ế/t tha!"
Ánh mắt lạnh lùng sắc như kiếm quét qua những lớn tuổi đầu từ đường, từng lời như nhắc nhở những đang thèm khát, ý định toan tính rằng chính là tộc trưởng đang trực tiếp bảo vệ Văn.
Rồi đeo cung tên lên lưng, xoay bế Văn ngang hông.
Anh lạnh lùng : "Nếu ai còn lén ăn thì hãy trong nhà tổ*."
*Chú thích: Nhà tổ: nhà của tộc trưởng
Anh dẫm mạnh lên đầu lão quái vật tắt thở, khiến chiếc trọc khô như đầu lâu vỡ tan thành từng mảnh.
Giang Lưu Vân nhẹ nhàng bịt mắt Văn, từng bước từng bước đưa cô qua đám đông xung quanh từ đường.
Anh mới gi/ế/t , bước qua x/á/c lão quái vật và mang theo sát khí tức giận đầy uy lực, khiến tất cả rút lui tránh đường. Dưới ánh trăng, ôm Văn, từng bước về phía .
Văn xuống từ bên hông , thấy rõ trong ánh trăng, những lớn tuổi dù dung nhan như tiên hạc làn da nhăn nheo, đôi mắt đều đồng tử co nhỏ như mắt rắn.
Giang Lưu Vân là tộc trưởng nên sống trong căn nhà đá lớn nhất sườn đồi trong làng.
Khi đặt Văn nhẹ nhàng xuống giường trong căn phòng đó, nét mặt vẫn còn đượm vẻ đau buồn.
Anh nhẹ nhàng tựa mặt lên bụng Văn, tay xoa nhè nhẹ và khẽ: "Nếu cứ như , em đối diện với những thứ thêm nữa."
Dường như cảm nhận sự hiện diện của , đứa bé quái vật cho sợ hãi giờ từ từ dịu .
Giang Lưu Vân vuốt ve bụng Văn, khuôn mặt thoáng nụ ấm áp, giúp cô đắp chăn và nhẹ nhàng : "Hãy chờ thêm một thời gian nữa nhé, sẽ sắp xếp đưa em rời an . Để lo những chuyện trong làng ."
Trong tâm trí Văn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh lão quái vật bò ngược trần nhà, phun khí độc với cái lưỡi dài như của một con thằn lằn săn mồi khiến cô khỏi rùng . sắp xếp cho cô rời , còn thì ?
Giang Lưu Vân nhẹ nhàng sờ mặt của Văn, định gì đó thì bên ngoài vọng tiếng một lớn tuổi gọi: "Tộc trưởng, xin mời đây." Có lẽ do hành động gi/ế/t quái vật để thị uy của bản lĩnh Giang Lưu Vân nên giọng lớn tuổi đó gọi mang theo sự kính trọng.
Trên mặt Giang Lưu Vân hiện thoáng nét hài lòng, ghé sát tai Văn và thì thầm: "Đừng để ý đến mấy kẻ quấy rối . Em cứ nghỉ ngơi , đừng lo lắng."
Anh dậy chuẩn rời khỏi phòng nhưng khi , sâu mắt Văn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Ban đầu chỉ định chạm nhẹ, nhưng mấy tháng gặp, yết hầu khẽ trượt nhẹ. Chỉ một cái chạm cũng khiến kiềm chế mà cắn nhẹ môi cô, giọng mang theo vẻ vui : "Ngoan, lời nhé."
Văn đau, kêu lên một tiếng, khiến ngay lập tức dịu , nhẹ nhàng l.i.ế.m liếm chỗ cắn ngừng. Đến khi bên ngoài vang lên tiếng lớn cố ý gọi to, Giang Lưu Vân mới miễn cưỡng rời khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lang-truong-tho-quai-di/chap-3.html.]
Khi rời , Văn lén cửa, thấy Giang Lưu Vân tay cầm cung dài, bên ngoài đối diện các trưởng lão trong làng, mặt lạnh như băng, sắc mặt trầm xuống.
Ban đầu những trưởng lão đó đều chút kính trọng, lễ phép cúi đầu chào nhưng cũng cung tên trong tay với sự sợ hãi.
Dù Giang Lưu Vân đây là nơi an nhưng những chuyện xảy , Văn thể yên tâm mà ngủ.
Tuy , trong căn phòng mùi hương quen thuộc của , khiến cô cảm thấy quá sợ hãi. Cô thức suốt đến khi trời sắp sáng, Giang Lưu Vân mới , đẫm sương sớm.
Vừa bước phòng, liếc Văn, mỉm như thở phào nhẹ nhõm, xoa bụng Văn, khẽ : "Em hãy nghỉ ngơi , sẽ ở bên cạnh."
Văn hỏi thêm gì đó nhưng do đang mang thai thức trắng đêm, thể chống cơn buồn ngủ, ôm chiếc chăn thoang thoảng mùi hương của , nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì là buổi chiều tối, bên ngoài truyền tiếng mài d.a.o đều đặn. Cô bước ngoài thì thấy Giang Lưu Vân đang cầm một hòn đá mài, mài một mảnh đá mỏng.
Anh đầu nhưng dường như cô tỉnh, nghiêng đầu mỉm : "Một lát nữa, chúng sẽ ăn cơm."
Văn quanh, thấy bên lò đá ngoài sân nồi cơm đang nấu. Giang Lưu Vân đưa mảnh đá mài cho Văn, bảo cô cất trong để phòng .
Sau đó, mở nắp nồi, gắp quả trứng hấp trong cơm cho cô, trong mắt hiện rõ sự áy náy. sự giám sát của các trưởng lão trong làng, hai chỉ thể ăn uống riêng.
Giang Lưu Vân bớt một bát cơm cho Văn, để cô ăn bàn đá nhà. Còn cũng bớt cho một bát một căn phòng phía bên nhà tổ.
Văn sợ ăn nhiều vì nhường cho ăn, chỉ miễn cưỡng nhận lấy bát cơm.
Vừa bóc vỏ trứng, kịp ăn thì tiếng gọi: "Tộc trưởng!"
Hôm qua Văn mới đến làng, khiến tình hình trong làng càng thêm căng thẳng.
Đêm qua, Giang Lưu Vân gi/ế/t quái vật để thể hiện quyền uy, giờ đây chắc họ đang bàn bạc gì đó, lo lắng chuyện về phong tục ăn thịt trong làng mà đang cố gắng bảo vệ.
Nghe tiếng gọi, Giang Lưu Vân vội bước , tiên Văn, thấy cô bình an thì mới gật đầu với gọi mang theo cung dài mà rời . Nhà tổ là nơi để giám sát, cả làng dõi theo. Những trưởng lão đó cô bằng ánh mắt đầy tham lam nhưng vì e ngại sát khí của Giang Lưu Vân, ai dám bước lên bậc đá.
Văn bóc vỏ trứng gà, ăn trứng mà cảm giác như nhai sáp, mơ hồ ngửi thấy mùi hương trầm từ căn phòng mà Giang Lưu Vân mang cơm .
Đang thắc mắc thì tiếng to vang lên.
Hôm qua ông lão cầm gậy gỗ theo đằng Giang Lưu Vân, bây giờ mỉm từ ái, bước lên bậc đá mặt cô.
Quan sát kỹ hơn thì Văn nhận đó là một trong những trưởng lão trong làng. Ông vẻ ngoài như tiên hạc, là một trong những quyền lực nhất trong làng.
Nhờ ưu ái, ông giống những kẻ khác, ngược trông còn khỏe mạnh và thiện.
Tuy nhiên, khi Giang Lưu Vân kêu , vị trưởng lão đó tiếp cận Văn, quả trứng chín trong tay cô và hiền từ: "Thật là lãng phí! Thời điểm ngon nhất để ăn trứng là lúc mới đẻ, vẫn còn nóng ấm, gõ một lỗ nhỏ hút phần lòng trứng, mượt, ngọt mát, đầy đủ dinh dưỡng."
Ông giải thích: "Luộc chín như là bỏ qua thời điểm sinh lực cao nhất của trứng, thời điểm trứng chuẩn nở mà kịp mọc lông mới là lúc thích hợp để ăn nhất." Ông quả trứng chín mà Văn cầm, lắc đầu như một bà v.ú chuẩn bữa cơm, vẻ tiếc nuối.
Thực , cách ăn trứng như là chuyện lạ gì, ngay cả trong một quốc gia cũng tập quán ăn như thế.
vị trưởng lão , Văn cảm thấy như hồi chuông cảnh báo vang lên, liền buông quả trứng xuống, tay đưa túi để chạm mảnh đá mà Giang Lưu Vân đưa cho cô.
Cô nghĩ nên tìm Giang Lưu Vân nhưng vị trưởng lão đó hề ý định cho phép, chỉ khà khà: "Hôm qua tại cổng làng, cô gọi tên của tộc trưởng đấy."
Hôm qua, ở cổng làng, Văn thấy Giang Lưu Vân, cảm xúc dâng trào nên cô gọi to tên .
Không ngờ những lớn tuổi trong làng đều nhớ rõ điều đó. Trong suốt hai ngày qua, làng ai gọi tên Giang Lưu Vân, họ chỉ gọi là "tộc trưởng." Nếu để lộ chuyện đứa trẻ trong bụng Văn là của Giang Lưu Vân, chắc chắn sẽ yên gì.
Văn giữ chặt mảnh đá sắc bén, cổ của lão già. Trong đầu nghĩ rằng nếu cần thiết, cô thể đ.â.m ông ngay lập tức như lão quái vật tối hôm qua.
Trong đầu Văn nghĩ rằng đó thể giải thích rằng ông ăn thịt đứa bé trong bụng cô và cô buộc tay để tự vệ.
Khi Văn còn đang suy nghĩ, lão già khà khà: “Tộc trưởng đang bận giải quyết công việc bộ tộc, gần đây bộ tộc nhiều việc lo. Cô thấy hôm qua ở từ đường nên chắc chắn sẽ còn gặp tộc trưởng hàng ngày thôi. Không lý do gì để cô rời khỏi làng khi giọt m/á/u nối dõi trong bụng."
Văn mà giật . Hôm qua ở cổng làng, Giang Lưu Vân rằng cô rời khỏi làng…
Điều khiến Văn cảm giác chỉ cắt đứt mối quan hệ với cô.
nếu là thì tại ở cạnh cô mỗi ngày, để cô rời khỏi tầm mắt? Nếu thực sự quan tâm, lẽ để mặc cô từ lâu .
Văn còn đang miên man suy nghĩ, thì lão già bất ngờ hiệu gọi cô gần và dẫn cô đến căn phòng nơi Giang Lưu Vân mang bát cơm . Từ khe cửa, cô thấy làn khói nhẹ nhàng tỏa . Lão đẩy mạnh cửa, và bên trong là một chiếc bàn dài, đó đặt một bài vị cùng một bát cơm đập một quả trứng gà.
Trước bát cơm cắm ba nén nhang đang cháy, bài vị thì ghi một cái tên bằng những chữ cổ. Dù những nét chữ phức tạp và cô nhiều về chữ Hán cổ lắm nhưng Văn thể nhận mấy chữ "Tộc trưởng Giang Lưu Vân."
Đây chính là bài vị của Giang Lưu Vân.