9
Lời dứt, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Trong mắt Tưởng Nam Chinh lóe lên những cảm xúc phức tạp, xoay định rời .
Thẩm Thu Cẩn tự lỡ lời, vội vàng níu chặt lấy vạt áo Tưởng Nam Chinh, giọng cũng biến thành tiếng gào thét.
"Dù Lâm Vi cũng chủ động rời , còn thứ gì chướng mắt nữa, chúng càng nên hạnh phúc bên chứ."
"Rời ?" Tưởng Nam Chinh đột ngột đầu, ánh mắt nhuốm vẻ lo lắng.
Lúc , bạn vẫn im lặng nãy giờ trong nhóm bạn mới hồn, lo lắng Tưởng Nam Chinh một cái.
"Anh Chinh, chuyện em vẫn tìm cơ hội để ."
"Thật hôm Thẩm Thu Cẩn nhảy lầu, em lo sẽ xảy chuyện, nên tự ý gọi điện cho Lâm Vi, hôm đó cô ngay lầu, chứng kiến bộ sự việc, còn bạn của Thẩm Thu Cẩn dẫn chặn , chửi cô là tiểu tam."
"Em nhất thời để ý, Lâm Vi đánh vỡ đầu, lúc đó một lòng một lo cho Thẩm Thu Cẩn, em gọi cũng thấy."
Tưởng Nam Chinh sững tại chỗ, trong ký ức quả thật ai đó gọi "Nam Chinh".
khi đầu , chỉ thấy một bóng lưng cô đơn ôm đầu rời , đám đông che khuất tầm , khiến rõ.
Hắn gần như ngay lập tức nhận điều gì đó, gạt tay Thẩm Thu Cẩn lao khỏi nhà hàng.
Trên đường , Tưởng Nam Chinh nhấn ga hết cỡ, xe dừng cửa nhà, dám nghỉ ngơi mà lao thẳng phòng Lâm Vi.
Trống rỗng, tất cả đồ đạc thuộc về Lâm Vi, đều trống rỗng.
Khẽ vê một cái, thành một cục đen.
Hắn theo hướng tro bụi bay tới, ở ban công, trong một đống lửa tàn, cuốn nhật ký cháy dở của Lâm Vi lặng lẽ đó.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng nhặt cuốn nhật ký lên.
Trang cuối cùng của nhật ký thêm những dòng chữ mới nhất.
"Anh trai."
Hình như Lâm Vi cảm thấy hai chữ " trai" , dùng bút gạch mạnh .
"Tưởng Nam Chinh, vĩnh biệt."
Lời từ biệt, Lâm Vi chỉ để vỏn vẹn như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/lam-vi-skmz/chuong-9.html.]
Bao trùm bảy năm tủi hổ và nhục nhã của cô.
Bố Tưởng Nam Chinh vội vã chạy về nhà, thấy Tưởng Nam Chinh quỳ gối bên đống tro tàn, lóc thảm thiết.
Họ lập tức nhận , đứa con gái nuôi yêu quý nhất chỉ luôn Tưởng Nam Chinh tổn thương, mà còn chính tay ép .
Bà Tưởng tát một cái mặt Tưởng Nam Chinh.
"Thằng khốn kiếp, tao đánh c.h.ế.t mày, đánh c.h.ế.t mày ."
Ông Tưởng nhíu mày, Tưởng Nam Chinh thêm một nào nữa.
Nhìn bộ dạng vô dụng của Tưởng Nam Chinh, ông đá một phát .
"Còn ngẩn đó gì, mau tìm , Vi Vi mà về, tao coi như thằng con ."
Tháng tiếp theo, Tưởng Nam Chinh tìm đủ mối quan hệ, vẫn tin tức gì của Lâm Vi.
Bất đắc dĩ, đành cầu xin kẻ thù đội trời chung của trong khu tập thể, Cố Nhất Dã.
Tưởng Nam Chinh vẫn luôn hiểu, Cố Nhất Dã như thể thù sâu oán nặng gì với .
Từ khi Tưởng Nam Chinh nhập ngũ, hai đấu đá nhiều năm, Cố Nhất Dã ngấm ngầm gây khó dễ cho ít.
thể phủ nhận mối quan hệ rộng lớn của nhà họ Cố, tay thể vươn tới quốc, chuyện gì mà nhà họ Cố .
Sau một hồi nịnh nọt, hạ , cuối cùng Cố Nhất Dã cũng gọi .
" chỉ thể tra Lâm Vi đến tiền tuyến phía Nam, vị trí cụ thể, còn tiếp tục điều tra."
Phía Nam? Chỗ đó đang chiến tranh khốc liệt, Lâm Vi đến đó gì?
Tim Tưởng Nam Chinh như nhảy lên cổ họng, giọng đầy căng thẳng: "Được, tiếp tục điều tra, bao nhiêu tiền cũng chịu."
Đầu dây bên lạnh một tiếng.
"Coi như hào phóng, tặng thêm cho vài tin tức tiện tay tra , Thu Cẩn mà cưng như trứng mỏng , thực vẫn luôn một lão già bao nuôi, tính cũng năm năm nhỉ, tiền ăn uống tiêu xài của cô đều là của lão già đó cho."
"À đúng , phá thai cũng ba , đúng là một cô gái ngây thơ trong sáng nhỉ."
Tiếng lạnh truyền qua đường dây điện thoại, đột ngột dừng khi cuộc gọi ngắt.
Tưởng Nam Chinh nắm chặt điện thoại, lòng ngừng run rẩy.
Hắn khỏi nhớ việc Thu Cẩn chấp nhận quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c hôn nhân, đây cho rằng đó là do cô giữ gìn, tự trọng.
bây giờ còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện đó nữa, vội vàng gọi điện thoại cho quân khu phía Nam, cố gắng tìm kiếm chút manh mối nào đó của Lâm Vi, nhưng vẫn bặt vô âm tín.