Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẠC CHỈ - Chương 8: Tầm Phi tỷ tỷ (HẾT)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 16:56:50
Lượt xem: 464

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

19

 

Năm ta tám tuổi, mẫu thân lâm trọng bệnh.

 

Phụ thân đưa ta về kinh tìm thầy chữa trị.

 

Một ngày, ông dắt về một tiểu hài tử mềm yếu, hay khóc, chẳng nói rõ danh phận.

 

Chỉ bảo ta dẫn đi chơi.

 

Hắn nhỏ hơn ta hai tuổi.

 

Theo ta lên núi săn chim thì mệt lả mà khóc.

 

Thấy ta b.ắ.n c.h.ế.t thỏ cũng sợ đến khóc.

 

Thậm chí ta múa thương phô diễn cũng dọa hắn rưng rưng.

 

Sau ta nghĩ nên chơi gì nhẹ nhàng như đu dây.

 

Nào ngờ dây đu đưa cao quá, hắn lại òa khóc.

 

Nhưng từ nhỏ, ta vẫn có lòng bao dung với những gì xinh đẹp.

 

Thành ra chẳng ghét bỏ hắn.

 

Thậm chí còn dỗ dành rất người lớn:

 

“Nếu sợ thì càng phải giấu giếm nỗi sợ. Nước mắt không ngăn được đau, chỉ làm nỗi đau lớn hơn thôi.”

 

Ta còn dẫn hắn đến giả sơn sau phủ:

 

“Đây là nơi bí mật của ta, mỗi lần buồn ta đều đến đây khóc một mình.”

 

“Người mạnh sẽ không yếu đuối trước mặt người khác.”

 

Tiểu hài tử ấy ngơ ngác nghe ta dạy, ráng nín khóc, má phồng lên, đôi mắt rơm rớm nhưng không rơi nữa.

 

Ta còn tặng hắn chiếc dây tay đẹp nhất mẹ từng đan.

 

“Nếu sau này muốn khóc, hãy nhìn dây này. Nó sẽ thay Tầm Phi tỷ tỷ bảo vệ ngươi.”

 

Mẫu thân không lâu sau mất.

 

Phụ thân lại đưa ta lên biên ải.

 

Mười mấy năm cách biệt.

 

Ta đã quên mất từng có một kỷ niệm tuổi thơ dịu dàng như vậy.

 

Nghĩ đến đây, ta chọc hắn:

 

“Gọi một tiếng Tầm Phi tỷ tỷ xem nào.”

 

Dù gì cũng nhỏ hơn ta hai tuổi.

 

Ta cứ ngỡ hắn sẽ ngại ngùng.

 

Nào ngờ hắn mỉm cười rạng rỡ, ghé sát tai ta, nhẹ giọng:

 

“Tầm Phi tỷ tỷ.”

 

Gọi xong lại khẽ lui về sau, ánh mắt long lanh chờ đợi phản ứng của ta.

 

Giống như chú cún nhỏ đang mong được chủ nhân khen.

 

Tim ta như nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Cả người mềm nhũn.

 

Ta lập tức nâng mặt hắn lên, cúi đầu hôn lên khóe môi đang cong lên ấy.

 

“Thật tốt quá, Tiêu Bác An… may mắn thay người hôm đó ta chọn lại là ngươi.”

 

Tiêu Bác An cười khẽ, trong mắt đong đầy thương yêu.

 

“Chỉ có thể là ta. Cả phụ thân nàng và hoàng huynh đều giúp ta.”

 

Ủa?

 

Câu ấy nghĩa là sao?

 

Ta truy hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lac-chi/chuong-8-tam-phi-ty-ty-het.html.]

 

Tiêu Bác An trầm mặc giây lát, rồi thành thật thú nhận.

 

Hôm đó trong cung, hắn cố ý mặc giống hệt Lâm Sơ Bạch, theo kế hoạch của phụ thân ta.

 

Tiểu cung nữ luôn miệng mời rượu cũng là do phụ thân sắp xếp.

 

Chờ ta say mơ màng, ông liền ra hiệu cho hoàng thượng mở lời ban hôn.

 

Thế là ta thuận đà chỉ nhầm, lại thành hỉ sự.

 

Tiêu Bác An tưởng ta sẽ tức giận.

 

Nhưng ta lại chẳng thấy gì.

 

Phụ thân ta – lão hồ ly ấy – xưa giờ đều chỉ muốn tốt cho ta.

 

Ông biết Lâm Sơ Bạch tâm không đặt ở ta, nên muốn con gái mình gả cho người một lòng một dạ.

………..

Phiên ngoại: Tiêu Bác An

 

Khi Thái hậu qua đời, Tiêu Bác An chỉ mới ba tuổi.

 

Hậu cung người cao kẻ thấp.

 

Một hoàng tử mất mẹ từ nhỏ như hắn liền trở thành món đồ chơi cho đám kẻ lớn bắt nạt.

 

Mãi đến khi Hoàng thượng mười chín tuổi, dẹp yên biến loạn, đăng cơ hoàng vị.

 

Ngày tháng của hắn mới khá lên.

 

Nhưng triều chính rối ren, tân quân bận trăm công nghìn việc.

 

Dẫu thương đệ, vẫn ít khi gần gũi.

 

Cung nhân vì sợ trách phạt, chăm hắn như búp bê.

 

Đến nỗi chỉ cần đi bộ lâu một chút cũng bị mắng là "làm mệt tiểu hoàng tử".

 

Cho đến một ngày…

 

Hoàng thượng nhìn lại, giật mình nhận ra đệ đệ mình đã bị nuôi thành kẻ yếu đuối nhút nhát, suốt ngày rơi nước mắt.

 

Cùng lúc ấy, Diệp Tướng quân mang con gái vào cung.

 

Một cô bé tám tuổi, chẳng biết thế nào là e dè.

 

Can đảm đến mức thấy ngài thì chẳng sợ, còn tay không bắt bóng xém rơi trúng mặt.

 

Phải! Hoàng thượng nghĩ – đệ đệ ta phải mạnh mẽ như thế.

 

Thế là Tiêu Bác An bị dắt giao cho Diệp tướng quân:

 

“Nó mềm yếu quá, con gái ngươi dạy thế nào ra dáng anh hùng, thì dạy nó y như vậy.”

 

Hắn thích Tầm Phi –  tỷ tỷ mang theo cả thế giới phiêu lưu.

 

Cùng lên núi bắt chim, xuống hồ bắt cá, thậm chí bị ép tập múa thương nặng hơn người.

 

Bị dọa sợ, bị đánh đau, hắn đều muốn khóc…

 

Nhưng …vẫn muốn chơi tiếp.

 

Sau khi tách nhau, hắn sinh bệnh vì không nỡ rời xa.

 

Cung nhân dỗ hắn:

 

“Tầm Phi tỷ tỷ ăn hết ba bát cơm, ngươi không thể kém.”

 

“Tầm Phi tỷ tỷ không sợ bóng tối đâu, không được bật đèn.”

 

 

Dưới bóng hình của Tầm Phi.

 

Hắn lớn lên.

 

Không còn là đứa trẻ khóc nhè.

 

Mà trở thành vương gia lạnh lùng, trầm tĩnh – nhưng mãi mãi mang trong tim bóng hình người con gái đầu tiên dạy hắn biết dũng cảm.

Chính vì thế, Tầm Phi tỷ tỷ chỉ có thể là của ta…

 

--------------

FOLLOW FACEBOOK HOA VÔ ƯU ĐỂ XEM THÊM NHIỀU TRUYỆN HAY BẠN NHÉ

Loading...