Là sao trời, là trăng sáng - C2
Cập nhật lúc: 2025-03-15 00:49:35
Lượt xem: 331
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi mím môi, bài hát này là bài tôi thích nhất, tôi đã từng nói với anh…
Trong đầu thoáng qua vô số suy nghĩ, nhưng tất cả cảm xúc vừa dâng trào lập tức bị dập tắt khi anh nhấc máy, và một giọng nữ dịu dàng vang lên ở đầu bên kia.
"Anh khi nào về nhà vậy?"
Giọng nói thân mật vang vọng trong khoang xe yên tĩnh.
Tịch Hi Thần khẽ nheo mắt, không trả lời ngay mà lại quay sang nhìn tôi: "Có thể lái nhanh hơn chút không? Có người không đợi được rồi."
Lời nói mập mờ, khiến người ta không khỏi suy diễn.
Hàng mi tôi khẽ run, miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, gật đầu, rồi nhấn ga chạy nhanh hơn.
Không biết là vì sợ không giấu được cảm xúc, hay chỉ đơn thuần sợ anh chê tôi lái xe chậm, tôi gần như lao đi như thể chưa từng lái nhanh đến vậy.
Sau khi cúp máy, anh cũng không ngủ tiếp, chỉ cúi đầu chăm chú nhắn tin trên điện thoại.
Chắc là nhắn với cô gái vừa gọi đến.
Nghe nói anh đã đính hôn.
Đối phương môn đăng hộ đối, rất xứng đôi.
Chắc là cô gái đó rồi.
9
Suốt quãng đường, tôi căng thẳng đến mức không dám có thêm bất kỳ động tác hay ánh mắt dư thừa nào, sợ anh nhìn ra điều gì đó.
Bỗng nhiên, anh lên tiếng: "Cô tên gì?"
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi nhất thời hoảng loạn.
Nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn chăm chú dán chặt vào tôi, không hề lệch đi chút nào: "Chỉ là thấy cô lái xe không tệ, muốn biết tên thôi, căng thẳng gì chứ?"
Tôi thầm điều chỉnh tâm trạng, không dám nhìn anh, chỉ đáp: "Tôi tên Giang Triều Hỉ. Giang trong gừng tỏi, Triều trong sáng sớm, Hỉ trong niềm vui."
Trước khi rời khỏi Tịch gia, tôi đã thương lượng với Tịch phu nhân xong.
Tôi sẽ không gặp lại Tịch Hi Thần, nhưng tôi cũng không muốn làm em gái anh nữa.
Bà ta cầu còn không được, nhanh chóng giúp tôi cắt đứt quan hệ hộ khẩu với gia đình họ.
Có lẽ sợ tôi đổi ý, bà ta còn cố tình chuyển cho tôi một triệu để làm bằng chứng.
"Mạt" là tên cũ của tôi, "Giang" là họ cha ruột tôi, còn "Triều Hỉ" là cái tên tôi mới đặt lại.
Nói xong theo thói quen, tôi bỗng nhớ lại một đoạn đối thoại quen thuộc trong quá khứ:
【Tôi tên Giang Mạt, Giang trong gừng tỏi, Mạt trong hoa nhài.】
Cổ họng tôi nghẹn lại, thầm mong rằng mình không vô tình khơi gợi ký ức của anh...
Tôi liếc nhìn anh qua khóe mắt, may mà ánh nhìn của anh vẫn lạnh nhạt như cũ: "Được, tôi nhớ rồi."
Tôi nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng chẳng hiểu sao lại có chút mất mát.
Anh thật sự không nhớ tôi.
Mà cũng chẳng có gì để tiếc nuối.
Dù sao, đây là lựa chọn của chính tôi.
Là tôi đã buông tay trước.
10
Khi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm nhà anh, tôi đã nhìn thấy từ xa một cô gái xinh đẹp, ăn mặc tinh tế đang đứng chờ.
Chắc là vị hôn thê của anh xuống đón đây.
Tôi chuẩn bị xuống xe rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Tịch Hi Thần bỗng giữ tôi lại: "Đợi đã."
Tôi quay đầu.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: "Chúng ta... đã từng quen nhau đúng không?"
Tôi sững người, không thể tin nổi.
Bản năng phản bác: "Không quen."
Anh khẽ bật cười, nhưng giọng cười có chút lạnh: "Vậy sao cô không dám nhìn tôi?"
Ánh mắt tôi thoáng d.a.o động, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh: "Tôi còn chẳng biết anh tên gì, sao có thể quen anh được?"
Anh không nói gì.
Bầu không khí chợt rơi vào im lặng.
Đúng lúc này, vị hôn thê của anh bước tới, làm nũng: "Sao đến nơi rồi còn chưa xuống xe?"
Cô ta liếc nhìn tôi, tò mò hỏi: "Cô ấy là bạn anh à?"
Tịch Hi Thần không đáp, chỉ mím môi nhìn tôi.
Tôi không muốn bị hiểu lầm, cũng chẳng muốn chứng kiến cảnh hai người họ tình tứ, bèn giữ khoảng cách lạnh nhạt: "Không phải, tôi chỉ là tài xế thuê."
Không đợi anh lên tiếng, tôi đã mở cửa xe, vội vàng rời đi.
Trước khi bước ra khỏi bãi đỗ xe, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô gái kia, không biết Tịch Hi Thần đã nói gì mà khiến cô ta vui đến vậy.
Khi đi ngang qua góc khuất, tôi không kìm được liếc nhìn vào chiếc gương lồi gắn bên đường.
Bóng dáng hai người họ phản chiếu rõ ràng.
Hai người họ sóng vai bước vào thang máy riêng, khoảng cách rất gần.
Hóa ra quan hệ của họ đã thân mật đến mức này rồi.
Chưa kết hôn mà đã chung sống với nhau.
11
Đêm hè muỗi nhiều, tôi đứng bên đường, bị đốt mấy nốt sưng đỏ.
Chờ một lúc lâu, Chu Dữ An mới chậm rãi tới nơi: "Xin lỗi, anh chưa từng đến đây bao giờ, không quen đường nên mất chút thời gian."
"Không sao, anh đến đón em là em đã cảm kích lắm rồi."
Anh ta vừa nhìn thấy vết muỗi đốt trên mặt tôi, liền vô thức giơ tay định chạm vào: "Cái này là..."
Tôi vừa định lùi tránh, một chiếc xe bên đường đột ngột phóng qua.
Tiếng còi xe chói tai khiến cả hai chúng tôi đều giật mình.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm đúng vào vị trí ghế phụ lái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/la-sao-troi-la-trang-sang/c2.html.]
Tịch Hi Thần ngồi đó.
Toàn thân anh toát ra một sự xa cách lạnh lùng, ánh mắt không hề dừng lại trên người tôi.
Anh cùng vị hôn thê ngồi trong xe, lướt qua tôi như hai người xa lạ.
Tôi thoáng ngây người, đáy mắt chợt ảm đạm.
Chu Dữ An cau mày, bực bội lẩm bẩm: "Người giàu bây giờ thật ngang ngược, bọn mình có chiếm đường đâu mà bóp còi kiểu đó chứ?"
Tôi gượng cười, kéo khóe môi lên một chút: "Về thôi."
12
Về đến nhà Chu Dữ An, thầy, cô Chu đã đợi từ lâu.
Nhưng họ rất tốt, không hề tỏ ra tức giận.
Như bao bậc trưởng bối khác, họ hỏi han tôi đủ điều.
Biết tôi vừa đi học vừa đi làm, sư mẫu còn dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe.
Thậm chí, bà ấy còn nhiều lần ngấm ngầm gán ghép tôi với Chu Dữ An.
Nhưng giữa tôi và anh ấy không hề có cảm giác gì đặc biệt, mỗi lần như vậy, cả hai đều giả vờ nghe không hiểu.
13
Ăn xong cơm, lúc ra khỏi nhà giáo sư Chu, tôi liếc nhìn thanh thông báo trên điện thoại.
Không nằm ngoài dự đoán, mấy tiếng trước lại có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ một số lạ.
Đây đã là năm thứ ba liên tiếp rồi.
Gọi lại thì chẳng bao giờ bắt máy, cũng không biết rốt cuộc người này muốn gì.
Lúc về đến nhà, đã là mười một giờ đêm.
Căn hộ sát vách cùng tầng với tôi, một tháng trước có một người đàn ông trẻ dọn đến.
Anh ta khá đẹp trai, nhưng lại mang đến cảm giác rất khó chịu.
Thỉnh thoảng chạm mặt trong thang máy, nghe anh ta gọi điện khoe khoang cách lừa bạn gái mua căn hộ này cho mình, không những không xấu hổ mà còn tràn đầy tự mãn, cứ như thể đó là một chiến tích đáng tự hào.
Một tên cặn bã chính hiệu.
Hôm nay, anh ta dẫn một cô gái về nhà.
Hai người còn ôm ấp ngay trước cửa.
Đoán chừng đây chính là cô bạn gái mà anh ta hay nhắc tới.
Ban đầu, tôi chỉ tò mò muốn xem mặt người bị anh ta lừa thế nào, nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, toàn thân tôi cứng đờ.
Đây chẳng phải là vị hôn thê của Tịch Hi Thần sao?
Bộ quần áo cũng giống hệt lúc tối nay tôi gặp…
Còn chưa kịp phản ứng, hai người họ đã đóng cửa vào nhà.
14
Tối hôm đó, tôi trằn trọc suốt đêm, nghĩ mãi mà không hiểu nổi—tại sao cô ta lại phản bội Tịch Hi Thần?
Tịch Hi Thần chẳng lẽ không tốt hơn tên cặn bã kia sao?
Mấy ngày sau, tôi vẫn liên tục nhìn thấy cô ta và gã đàn ông đó quấn quýt bên nhau ngay sát vách, chẳng hề kiêng nể ai.
Càng nhìn càng tức, tôi muốn báo cho Tịch Hi Thần biết chuyện này, nhưng lại không biết lấy thân phận gì để nói với anh ta.
Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không có cách nào liên lạc với anh.
15
Dạo này việc học bận rộn, tôi đã mấy ngày liền không nhận chuyến chạy xe hộ.
Hôm đó, tôi còn đang ở phòng thí nghiệm thảo luận đề tài với các đàn em, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ quản lý.
Ông ấy hỏi tôi dạo này có thể nhận việc không, có một khách hàng chỉ định tôi làm tài xế hộ, tiền trả rất cao.
Khi tôi đến địa điểm theo thông tin quản lý cung cấp, lại phát hiện người gọi tôi chính là Tịch Hi Thần.
Tôi sửng sốt.
Hôm nay anh uống nhiều hơn hẳn trước đây, đầu óc có vẻ mơ màng.
Vừa thấy tôi, anh lập tức đẩy tôi vào cửa xe, ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi.
Tôi giật nảy mình, cứ ngỡ anh nhớ ra điều gì, run rẩy đẩy anh ra: "Tiên sinh, anh có nhận nhầm người không?"
Tôi cũng không biết mình nói câu này là hy vọng anh bảo không nhầm, hay là điều gì khác.
Nhưng anh bị tôi đẩy ra, như chợt bừng tỉnh, không còn hành động vượt giới hạn nào nữa.
Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào tôi hồi lâu, sau đó cụp mi xuống, giọng trầm thấp:
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm cô thành vị hôn thê của tôi."
Tim tôi bỗng nghẹn lại.
Đáng lẽ tôi phải sớm nghĩ đến chuyện này.
Tôi khẽ run mi, không dám nhìn anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Là anh gọi tài xế hộ sao? Xin hỏi anh muốn về nhà hay đi đâu?"
Anh lên xe, không nói địa chỉ, chỉ hướng dẫn đường đi.
Nhưng tôi càng lái càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Mãi đến khi dừng lại trước chung cư của mình, tôi mới giật mình nhận ra—đây chẳng phải nơi tôi ở sao?
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã hiểu rõ mục đích của anh.
Chắc hẳn anh đã biết chuyện vị hôn thê của mình ngoại tình rồi.
16.
Tôi còn đang do dự không biết có nên nói gì không, thì anh đã mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía trước.
Nhìn chìa khóa xe vẫn còn trong tay, tôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Chỉ là chậm một bước, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã thấy Tịch Hi Thần ngồi tựa vào cửa nhà tôi, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi:
"Tại sao lại phản bội tôi..."
Anh trông buồn bã đến tội nghiệp, giống hệt một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi không khỏi mềm lòng—một chàng trai từng kiêu hãnh và rực rỡ như ánh mặt trời, giờ đây vẫn chẳng có gì kém cỏi, thế mà lại bị người ta cắm sừng sao?