Ký sự chốn thanh lâu - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-08-01 09:43:30
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Kim Liên quản lý cực kỳ hà khắc, đến cả thời gian để thở cũng cho ai.

“Con nhỏ Vân !” Giọng the thé như kim châm xé toang buổi sớm lạnh, “Phòng thêu hết tơ trắng ! Lẹ chân chạy tiệm Vương ở chợ Tây mua cho hai cân!’’

Một đồng tiền đồng lẻ loi lăn lộc cộc chân Vân Nhi, lăn vũng bụi.

“Tiết kiệm chút cho ! Mua loại rẻ nhất! Nghe ?!”

Vân Nhi như mất hồn, lặng lẽ cúi xuống nhặt đồng tiền lên, nắm chặt trong lòng bàn tay. Đầu cúi thấp đến mức gần như chôn ngực, dáng nhỏ thó vội vã bước cửa hậu.

dựa khung cửa sổ lạnh buốt lầu hai, bóng dáng áo xanh mỏng manh như lá liễu hòa dòng cuồn cuộn nơi ngự phố. Chỉ sợ một cơn sóng lớn cuốn qua, sẽ nuốt trọn lấy ảnh yếu ớt .

Mặt trời càng lên càng gắt, hun cho mặt đất bỏng rát, Vân Nhi vẫn trở về. Trong lòng như con thỏ nhỏ nhảy loạn, tim đập thình thịch. Đang định xuống lầu tìm, thì thấy ở đầu ngõ hiện bóng quen thuộc .

khập khiễng, mỗi bước như giẫm bông mềm, tay cầm gì, cuộn chỉ mua ở tiệm Vương chẳng rơi mất từ bao giờ.

Gương mặt cô trắng bệch như tường mới quét vôi, chút huyết sắc, ánh mắt trống rỗng như hai hố đen sâu đáy. Môi run rẩy, như thể thứ gì đó đáng sợ hút cạn linh hồn.

“Vân Nhi!” hét lên một tiếng, ba bước một phóng xuống lầu, nhào tới mặt cô, nắm lấy đôi tay lạnh buốt như xác c.h.ế.t .

“Xảy chuyện gì? Có chuyện gì ? Nói !”

Sự đụng chạm của như cây kim đ.â.m thức cô khỏi cơn mê. Cô run lên một cái, ánh mắt mờ đục khó nhọc tụ mặt , lâu mới khẽ mấp máy môi, từ tận cổ họng khàn khàn thốt câu chữ vỡ nát:

“Tiểu Diệp... Ca ca Thành Vận... ...”

Nước mắt nóng hổi như lũ vỡ đê, một dấu hiệu trào , hòa lẫn tiếng nấc tuyệt vọng đến cực điểm,

“Huynh ... nương ... cha ... đem bà ... cũng bán ... bán cho bọn buôn vượt ải... giữa đường... c.h.ế.t ... c.h.ế.t thê thảm lắm... đến cả... đến cả xác cũng... cũng tìm ...”

Cơn đau dữ dội như bàn tay vô hình siết chặt cổ họng cô. Cả run bần bật như lá rụng mùa thu, răng va lập cập:

“Tại ... tại chứ? Rõ ràng ... đưa hết tiền cho ... mà... vẫn... vẫn bán nương ...”

như đá thẳng hố băng, lạnh toát đến tận tim gan!

siết chặt lấy thể đang run rẩy như cành khô của cô , dùng bộ sức lực ôm thật chặt, như cô chắn luồng gió rét thấu xương .

Trên cổ cô vẫn đeo sợi dây chuyền nhỏ, mặt dây là con cá gỗ khắc thô ráp – chút hy vọng mong manh và đáng thương cuối cùng của cô dành cho cha tệ bạc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ky-su-chon-thanh-lau/chuong-14.html.]

Cô nắm chặt nó trong tay đến mức các cạnh gỗ nhọn hằn sâu da thịt, rướm máu, nhưng cô như chẳng hề cảm thấy đau. Cô coi khúc gỗ lạnh ngắt và sần sùi như chiếc phao cuối cùng giữa biển đời – mà bấu chặt buông.

Thân thể A Châu tỷ suy sụp.

Ban đầu là ngứa ngáy dữ dội ở hạ thể, đó lở loét, mưng mủ, mùi thối bốc nồng nặc đến mức xuyên qua cả cánh cửa dày, khiến choáng váng, buồn nôn.

“Đồ trời đánh! Cái mùi gì mà kinh thế!” Triệu Kim Liên bịt mũi chặt bằng khăn tay, mặt đầy chán ghét, bước đến cửa buồng nhỏ, giọng the thé rít lên:

“Trần A Châu! Con mụ già thối tha ! Mày c.h.ế.t thối trong đó ?”

“Ma ma... ma ma ơi... con xin ma ma... xin ma ma ơn... cho A Châu tỷ gọi đại phu ...”

“phịch” một tiếng quỳ rạp nền đá lạnh buốt, đầu dập mạnh xuống đất từng cái, đau đến tê dại.

Triệu Kim Liên , mí mắt chẳng thèm nhấc, chỉ hừ lạnh từ lỗ mũi:

“Gọi đại phu? Ngươi trả tiền ? Ngươi tiền ?”

“Két—”

Cửa khẽ mở, do tiểu nha đầu trong phòng run rẩy kéo một khe hẹp.

Trong ánh sáng lờ mờ, A Châu tỷ co quắp chiếc giường gỗ lạnh ngắt, đắp chăn mỏng sờn cũ bạc màu, cứng như vải bố.

Gương mặt cô vàng vọt như sáp, hốc mắt lõm sâu như đầu lâu, môi nứt nẻ rớm máu.

Cô gầy đến biến dạng, chỉ còn da bọc xương. Nghe thấy tiếng mắng, cô cố sức hé mở đôi mắt đục ngầu vô hồn, về phía hung thần ngoài cửa bằng ánh mắt sợ hãi, van lơn.

“Ma ma ơi... A Châu tỷ... tỷ bệnh nặng lắm ... ... chỗ ... thối rữa hết...”

Tiểu nha đầu sợ đến lắp, nấc.

~ Hướng Dương ~

Triệu Kim Liên bịt chặt mũi, ghé mắt trong, chỉ thấy giường đệm cáu bẩn cùng từng vệt lở loét nhầy nhụa.

Đôi mắt dài hẹp của bà lập tức lạnh băng, giọng độc ác như mũi kim tẩm độc đ.â.m thẳng :

“Đồ tiện nhân! Mắc thứ bệnh dơ bẩn thế còn sống gì? Bốc mùi hôi cả chỗ ! Làm bẩn cả đất nhà !”

 

Loading...