Kỷ Diệp Trăn Trăn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:40:46
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đang định hỏi khi nào thì đến trường giúp Diệp Nhiên thu dọn sách vở, đột nhiên Chu Kỳ nhấc chân bước gần .

“Trăn Trăn.”

Anh thấp giọng gọi tên , kể từ ngày chúng gặp , đây cũng là đầu gọi là Trăn Trăn.

“Sao ?”

8.

Chu Kỳ gần đến mức thể cảm nhận thở của .

thất thần trong giây lát, trong tâm trí hiện lên thời gian đây chúng ở bên .

Thực lúc đầu Chu Kỳ luôn lịch sự gọi là Diệp Trăn. Tất nhiên là vui vẻ gì, cố ý mè nheo với .

“Chu Kỳ, lẽ nào từng câu thơ ? Đào chi yêu yêu, Kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân. Chúng là duyên phận định , là sinh để ở bên , hiểu ?”

(Đào chi yêu yêu, Kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, Nghi kỳ gia nhân – Bài thơ Đào yêu.

Dịch thơ Tạ Quang Pháp:

Xinh tươi mơn mởn đào tơ,

Xum xuê ngàn lá phất phơ đầy cành.

Theo chồng, nàng duyên thành,

Với gia thất, hiền lành thuận vui.)

Mà lúc trẻ Chu Kỳ ít khi trêu chọc, mỗi như thế đôi tai đều sẽ đỏ bừng.

“Diệp Trăn!”

“Gọi là Trăn Trăn.”

“…”

“Gọi Trăn Trăn .”

Anh im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn bằng lòng thỏa hiệp:

“Trăn Trăn.”

động lòng với Chu Kỳ , cũng là màng gian khổ để theo đuổi , nên so với thì hầu như luôn ở thế thượng phong.

Đây là một hiếm hoi thể giành quyền chủ động, ngu ngốc mà bỏ qua dễ dàng như , còn phổng cả cái mũi lên cho cả thiên hạ cùng nữa kìa.

ghé sát cánh tay , nhịn mà mỉm :

“Chu Kỳ, thật .”

Chu Kỳ gì thêm, chỉ trầm mặc một lúc lâu đưa cho một chồng tài liệu khác.

“Làm mấy bài thi , xong tớ sẽ kiểm tra.”

[…]

Chậc chậc, hóa những chuyện trong hồi ức của con đều .

mà quan trọng là . định mở miệng với Chu Kỳ, nhưng thấy hô hấp của gần kề ngay khuôn mặt thì lời đến miệng lập tức đổi.

“Anh bỏ thuốc ?”

“Ừ.” Chu Kỳ im lặng vài giây nhẹ giọng : “ thử , nhưng bỏ .”

chỉ ngơ ngác thốt lên một tiếng “ồ”, và gian xung quanh trở thành một mảnh yên tĩnh.

Sự im lặng hình như tạo cảm giác lúng túng mơ hồ, chúng đang ở gần… gần , nhưng mà bước về phía , và Chu Kỳ cũng nguyên như .

Thậm chí đến cả thở cũng lặng lẽ giao hòa với .

Dường như chỉ cần giơ tay lên là thể chạm khuôn mặt của đối diện…

“Thầy Chu?”

Một giọng nữ đột ngột từ bên ngoài truyền đến.

“Anh ở đó ? Chúng nên thôi, cuộc họp sắp bắt đầu .”

Không gian ám phá vỡ, lập tức tỉnh táo trở và cởi áo khoác đưa cho Chu Kỳ.

“Thầy Chu, cám ơn .”

Tiếng bên ngoài bỗng nhiên im bặt.

Chu Kỳ dừng một lúc và mắt . Khoảnh khắc ánh mắt giao , lẽ phát hiện là hề .

Tâm trí chút căng thẳng, Chu Kỳ sẽ nghĩ là đang giả vờ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ky-diep-tran-tran/chuong-5.html.]

vẫn gì, chỉ ngẩn một giây như sực tỉnh, vội vàng thu ánh mắt và cầm lấy áo khoác bước ngoài.

hỏi với theo “Vậy thứ hai đến trường giúp Diệp Nhiên thu dọn sách vở nhé?”

Chu Kỳ “Ừ” một tiếng, nhưng cũng đầu .

vô tình sang, nghĩ tới nữ giáo viên vẫn rời khỏi đó.

… đang đợi Chu Kỳ?

Không nữ giáo viên gì mà Chu Kỳ gật đầu, còn cô lập tức rộ lên.

mà cô trông xinh , là kiểu xinh của sự dịu dàng và tri thức.

Liễu Phỉ Phỉ sai, một đàn ông ưu tú như Chu Kỳ thì bao nhiêu phụ nữ yêu thích.

vỗ vỗ khuôn mặt .

Diệp Trăn ơi Diệp Trăn, tỉnh táo nào.

Mày chỉ là một đoạn thanh xuân của khi còn tuổi trẻ bốc đồng, tuyệt đối đừng vì một câu thuận miệng mà tự đa tình, nghĩ đối với mày là nhớ mãi quên….

9

Bố vội vã từ nơi khác trở về, 2 ngày thức trắng ở bệnh viện thì cuối cùng cũng thể về nhà nghỉ ngơi.

giường lăn qua lăn vẫn ngủ , đành nhấc máy gọi điện thoại cho Liễu Phỉ Phỉ.

“Phỉ Phỉ, tớ ngủ .”

Giọng Liễu Phỉ Phỉ mờ mịt mà u oán:

“Diệp Trăn, ngày mai là thứ 2 đấy. Cậu giấc ngủ quý giá như thế nào với mấy nô lệ của tư bản như chúng ?”

giả vờ như thấy nửa câu : “ ! Ngày mai thứ 2, tớ đến trường lấy sách cho Diệp Nhiên.”

Liễu Phỉ Phỉ: “… Sau đó?”

: “Chắc là chủ nhiệm lớp nó sẽ dẫn tớ nhỉ, tớ mới đến một nên cũng Diệp Nhiên ở chỗ nào. Cậu nghĩ sẽ thấy phiền phức ?”

Liễu Phỉ Phỉ im lặng một lát: “Muốn gặp đàn ông thì cứ việc thẳng, đừng lãng phí thời gian của lão nương, kem mắt của tớ đắt lắm !”

mạnh miệng phản bác “Ai tớ gặp Chu Kỳ!”

Liễu Phỉ Phỉ hỏi vặn : “Tớ nhắc tới Chu Kỳ hồi nào?”

[…]

Phụ nữ ban đêm quả nhiên là dễ mất trí.

“Được , ngủ .” định cúp điện thoại.

Liễu Phỉ Phỉ vẫn bỏ cuộc:

“Này! Đừng nửa lời thôi! Nghiêm túc xem nào, em trai bệnh viện thì Chu Kỳ cũng tận tâm còn gì. Với khuôn mặt đó, dáng đó, thấy rung động tí nào ?”

thở dài.

“Phỉ Phỉ, tớ và thể.”

Liễu Phỉ Phỉ sửng sốt: “Tại ?”

chạm đầu gối chân trái, ở đó vẫn còn một vết sẹo dài 3cm.

“Tớ bao giờ với lý do tớ chia tay với Chu Kỳ, đúng ?”

Liễu Phỉ Phỉ đáp “Ừm”.

“Lúc đó tớ cũng định hỏi mấy , nhưng nên tớ cũng ngại hỏi nữa. Tớ chỉ cảm thấy thích Chu Kỳ như , nếu đột ngột chia tay thì chắc chắn nguyên nhân.”

ánh trăng bên ngoài len lỏi qua ô cửa sổ, một lúc lâu mới nhẹ nhàng .

“Khi còn học năm nhất, CLB của tớ tổ chức một buổi leo núi. Lúc đó tớ cẩn thận ngã từ núi xuống, lúc bệnh viện thì khắp là vết thương.”

Liễu Phỉ Phỉ lập tức sửng sốt: “Gì cơ? Sao với tớ?”

“Thật tớ gãy cái xương nào cả, cũng vấn đề gì lớn lắm, nhưng lúc đó tớ với Chu Kỳ.”

“Tớ thường ngày bận rộn, nhưng cả ngày hôm đó trả lời tin nhắn của tớ, tớ gọi cả chục cuộc mà cũng .”

“Mãi đến bốn giờ sáng ngày hôm thì tớ mới nhận tin nhắn WeChat của Chu Kỳ. Anh tớ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, đang bận, đợi lúc khác sẽ tới thăm tớ .”

Liễu Phỉ Phỉ bên đầu điện thoại im lặng lời nào.

ôm gối chặt hơn.

Thực nhiều năm trôi qua, cũng gần như thể nhớ rõ những chuyện nữa, thậm chí bây giờ còn thể bình tĩnh kể chút xúc động nào.

mà…

Loading...