4
Tả Viên đang ở nhà hưởng thụ làn gió mát.
Không ngờ Bùi Linh bước thẳng tới chắn mặt : "Cậu là ma mà, ma cũng sợ nóng ?"
Tả Viên đáp: "Chính vì là ma nên mới sợ nóng, ma đều sợ những thứ chí dương chí cương ?"
Cái đầu nhỏ của Bùi Linh khẽ động đậy: "Vậy , thế thì để quạt cho dùng ."
Bùi Linh mới rời hai phút, : "Không , chịu nổi, chúng cùng dùng ."
Cô : " phát hiện ở gần mát, đây là cái gọi là ‘gió âm u rợn ’ nhỉ?"
Kết quả là đó, Bùi Linh cảm lạnh.
Tả Viên nhận rằng, lẽ họ thể ở quá gần .
Một ngày nọ, Tả Viên : " quyết định sẽ rời ."
Bùi Linh , hỏi lý do.
Tả Viên đáp: "Ở đây quen, đấy, ma thường sống ở những nơi tối tăm, ẩm ướt."
Bùi Linh hỏi: "Cậu nghĩ nơi nào sẽ đến ?"
Tả Viên lắc đầu.
Bùi Linh : "Chẳng kế hoạch gì cả, ngoài thể nào cũng lạc đường. một chỗ, nơi đó là chỗ bà ngoại yên nghỉ."
Thế là họ đến núi Tây Nguyên.
Bùi Linh lén lút , mang theo cả cái xẻng nhỏ dùng để xúc cát.
Cuối cùng, cô khiến cả gia đình tìm kiếm suốt một ngày trời.
"Con bé ngoài một tiếng, khiến lo lắng bao!"
Mẹ cô ôm cô lòng.
Cô ngước gò đất nhỏ, bạn cô đang ở đó.
Trước khi , cô nhờ một bà lão ở gần chăm sóc .
Cô xin : "Con xin ."
5
Một thời gian dài, Tả Viên sống ở núi.
nhanh, nhận núi buồn chán.
Thế là bộ xa, đến thư viện sách.
Để tránh lộ, luôn xem cùng khác.
Gặp những đoạn tình tiết quan trọng, cảm thấy nôn nóng: "Lật chứ!”
"Lật sang trang tiếp theo mau!"
sách thì chẳng vội vàng gì, cứ đó thong thả thưởng thức từng câu chữ.
Tả Viên kể chuyện cho Bùi Linh .
Cậu : " lật sang trang, đó lật trở , lúc đó sốt ruột vô cùng!"
Bùi Linh phá lên: "Nếu sách, đến nhà ? sẽ mượn cho ."
Khi đó, Tả Viên nghĩ, lẽ sẽ gặp ai hơn Bùi Linh.
6
Kể từ khi việc Bùi Linh đôi mắt âm dương nhiều hồn ma đến, thế giới của cô trở nên hỗn loạn.
Ngày càng nhiều ma đến tìm cô, nhờ cô giúp đỡ.
cô chỉ là một học sinh, còn việc của riêng .
Một bà lão chằm chằm cô, đe dọa: "Việc , cô giúp ."
Có vẻ như chỉ cần cô một chữ "", bà lập tức sẽ tay.
Tả Viên chắn Bùi Linh: "Không giúp thì ? Muốn đánh ?"
Lúc , trở nên cao lớn.
Đứng phía với vẻ mặt dữ tợn, dọa cho bà lão sợ chạy mất.
Cậu : "Bùi Linh, dán thần giữ cửa ăn thua , dán ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kinh-trung-hoi-series-ma-ngo-p6/chuong-6.html.]
Bùi Linh ghé sát : "Được, chúng dán nhé."
Tả Viên ngượng ngùng : "Không kiểu dán ."
7
Bùi Linh thi đỗ một trường đại học ở nơi khác, cô hỏi: "Cậu sẽ theo chứ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tả Viên lắc đầu: "Thôi , học ở ký túc xá, là nữ sinh, tiện ."
Bùi Linh thật lâu, : "Vậy chờ , sẽ trang trí căn phòng của . Trồng ít cây xanh, trồng thêm hoa."
Tả Viên vui vẻ đáp: "Được, chờ ."
từ , Tả Viên bao giờ gặp cô nữa.
Cho đến khi một con ma : "Cô gái đôi mắt âm dương đó, hình như dìm xuống sông ."
8
Tả Viên kéo lê xác tàn tạ, may mắn thoát Kính Trung hội.
Cậu trở về gò đất nhỏ của , chìm giấc ngủ.
Mang theo chút hy vọng mong manh rằng thể gặp Bùi Linh.
[Dù bây giờ cô là là ma, xin hãy để gặp cô .]
Cậu thầm cầu nguyện, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi những đóa hoa tươi xuất hiện.
mặt đang chờ.
Cậu cuối cùng cũng c.h.ế.t tâm.
9
Bùi Linh ôm cuốn sổ, một thẫn thờ trong phòng.
Tả Viên… cứ thế mà rời xa mãi mãi …
Cô , nhưng rơi nổi một giọt nước mắt.
Lần cuối cùng thứ chảy từ hốc mắt cô là vết máu.
Hận thù và đau khổ ăn mòn tâm trí cô.
Cho đến khi ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Má Ngô kéo một rổ đèn:
"Phòng tối quá, để sửa sang một chút.”
"Cô cũng đừng , đến đây giúp một tay."
"Bọn đèn công suất cao sáng rực luôn, đừng tiếc tiền điện của ông chủ. Ông nhiều tiền lắm."
Cô bận rộn việc, lôi thêm một đống sách .
"Phòng trống quá, cũng để vài cuốn đây."
Sắp xếp xong, Má Ngô hỏi: " , bình thường cô ở phòng nào? Cả nhà tối đen như mực, chẳng giống phòng của con gái gì cả. Mai đem ít sơn đến, bảo đảm sơn xong trông rực rỡ như xuân về bốn mùa.
"Người chơi game đến đây khen chỗ là khu thắng cảnh 4A cho mà xem."
Bùi Linh bật , kéo Má Ngô xuống, pha cho cô một chén .
"Cảm ơn cô, Má Ngô."
Đau khổ vẫn còn, nhưng niềm vui cũng tồn tại.
Hai thứ thể triệt tiêu lẫn .
sự phức tạp của cuộc sống là .
Những gì Má Ngô , cũng chỉ đơn giản là thế.
Má Ngô : "Cần gì, thiếu gì, cứ bảo . Giờ cũng coi như tiểu phú bà, mỗi năm kiếm vài trăm nghìn."
Bùi Linh cảm thấy trong lòng, giống như chiếc ấm băng lạnh lâu năm , cuối cùng cũng chút ấm áp.
"Vâng."
10
Trong màn đêm, một con bồ câu bay lên mái nhà, mang theo tin tức từ phân bộ Uyển Thành, một ai còn sống sót.
"Phải giúp nó giành vị trí ông chủ, nếu , chúng mãi mãi ngày bình yên.”
"Truyền tin cho công đoàn chơi của thuộc hạ, bảo họ tăng tốc tham gia trò chơi, tìm cách liên lạc với nó."
- HẾT CHƯƠNG 6 -