KIẾP TRƯỚC TA CÓ TÁM VỊ HÔN PHU - Chương 3: Minh Hoa công chúa
Cập nhật lúc: 2025-04-09 17:34:10
Lượt xem: 647
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
“Biểu ca! Huynh là biểu ca của tai đấy, xin huynh đừng nhúng chân vào vũng nước đục này có được không?”
Ta chẳng giữ chút quy củ nào, túm lấy cánh tay chàng lắc qua lắc lại.
“Thiếu nữ đoan trang, quân tử ắt mến.”
“A Ngô diễm lệ hiếm có, lòng ta đã sớm động từ lâu.”
Thật không vậy? Ta không tin.
Tin lời đường mật của Dung Tây Tàng, ta thà làm kẻ ngốc.
Tuy ta gọi chàng một tiếng “biểu ca”, nhưng thực chất giữa đôi bên vẫn cách một tầng quan hệ. Thái phi của Vương phủ là đích nữ nhà họ Lâm, tức là cô cô của Lâm Thiếu Vũ, vậy nên ta mới đi theo bọn họ gọi Dung Tây Tàng một tiếng biểu ca.
Hắn là loại phong lưu thành tính, hồng nhan tri kỷ quanh người đếm không xuể, thế mà trong phủ chẳng có nổi một chính thất, khiến lão Vương phi goá bụa suốt ngày mời tiểu thư các nhà danh môn tới Vương phủ xem mặt.
Ta xị mặt nói:
“Biểu ca, huynh xưa nay chẳng phải mê muội loại yểu điệu như Lưu cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu đó sao?”
“Thì ta nếm chán rồi.”
Dung Tây Tàng đáp tỉnh rụi, còn vô sỉ đưa tay nhéo mặt ta một cái.
Nghe đến đây, ta ngẫm lại …thấy có điểm kỳ lạ, liền ghé sát vào tai hắn thì thầm:
“Có phải Thái phi muốn định thân cho huynh rồi?”
Rồi ta khẽ chỉ về phía hoàng cung.
“Nếu biểu ca có chỗ khó xử, biểu muội này tất nhiên sẽ không nề hà. Nhưng mà huynh cũng phải cân nhắc cho kỹ, hôm nay đã lên cửa cầu thân, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, thì hôn sự với nhà họ Thẩm coi như đã khắc vào đá. Phụ thân ta không chịu nổi cảnh con gái cưng bị từ hôn lần nữa đâu đấy.”
Dung Tây Tàng uống một ngụm trà, nhàn nhạt đáp:
“Bản vương đã tới cửa, ắt là muốn cưới nàng.”
Ta cầm chén trà, khẽ thở dài, nói:
“Biểu ca, chúng ta đều là người một nhà, cũng chẳng cần quanh co. Ban nãy huynh có thấy vị công tử tuấn tú kia không? Chính là chủ nhân Kim Ngọc Các.”
Dung Tây Tàng gật đầu, đã có ấn tượng.
“Ta và chàng ấy từng có một đoạn... nhưng phụ thân ta không đồng ý!”
Ta làm bộ thẹn thùng, còn vờ lau khoé mắt:
“Nếu như Thẩm phủ thật sự đồng ý gả ta cho biểu ca, lỡ như người ngoài moi móc chuyện cũ, tung ra khắp nơi, thì chẳng phải …đội cho huynh cái mũ xanh hay sao?”
Ta vừa nói ra những lời huỷ danh tiết bản thân như thế, quả nhiên khiến hắn do dự.
Ta lập tức thừa thắng xông lên:
“Nhưng biểu ca nếu gặp khó, A Ngô này tất nhiên không thể ngồi yên nhìn. Chuyện hôn sự này, then chốt là... vị quý nhân kia có đồng ý hay không mà thôi.”
Nếu ta đoán không nhầm thì… Dung phủ đang muốn trèo cao, người mà họ nhắm đến là Minh Hoa công chúa
Dung Tây Tàng lập tức hứng thú:
“Nói vậy, muội có cách?”
“... Biểu ca chỉ cần đưa ta đến diện kiến quý nhân kia, chuyện còn lại …cứ giao cho ta là được.”
Ta vỗ ngực, cam đoan chắc nịch.
Cuối cùng cũng lừa được Dung Tây Tàng quay về, ta liền lườm hắn một cái rồi cũng phủi tay hồi phủ.
Có cách gì đâu, đi được bước nào tính bước ấy.
Tóm lại, Thẩm gia tuyệt đối không thể lên thuyền của Dung Tây Tàng.
…
Ai mà ngờ, ba ngày sau, trong vườn sau của Vương phủ, nàng công chúa Minh Hoa vốn nổi tiếng kiêu ngạo khó thuần, vừa thấy ta liền quỳ phịch xuống, dập đầu lia lịa:
“Điện hạ! Nô tì cuối cùng cũng tìm được người rồi!”
4
Gương mặt đẫm nước mắt kia... trông quen quen, nhưng ta nhất thời chưa dám chắc.
Ta lui về sau hai bước, nàng công chúa nọ liền quỳ gối lết lên một đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kiep-truoc-ta-co-tam-vi-hon-phu/chuong-3-minh-hoa-cong-chua.html.]
Tư thế ấy... sao mà quen thuộc đến thế——
“Ngươi là... Uyển Nhi?” Ta chần chừ mở lời.
Nàng lập tức nhào tới ôm lấy chân ta, khóc hu hu: “Điện hạ! Điện hạ, nơi này thật đáng sợ! Điện hạ mau mang nô tỳ rời khỏi chốn này!”
Rồi, đúng là Triệu Uyển không sai.
“Đứng dậy mau! Ngươi muốn rước người tới bắt ta hay gì?!” Ta thấp giọng quát khẽ.
Hồi lâu sau, Triệu Uyển mới bình tĩnh lại, cùng ta ngồi đối diện, kể lại mọi chuyện suốt những năm qua.
Thì ra sau khi ta phát độc, nàng cùng nhóm cung nữ thân cận cũng bị bắt. Địch nhân ban đầu mong dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên họ đầu hàng, nhưng các nàng đều là tâm giao chí cốt thân cận bên ta, chẳng ai chịu khuất phục, cuối cùng đều bỏ mạng nơi lao ngục.
Mà kẻ đứng sau tất cả… chính là… vị hoàng đế mà ta từng dốc lòng bồi dưỡng.
Ta lạnh nhạt bật cười — bao nhiêu năm nay, ta đã sớm đoán được, ngoài ả ra, còn có thể là ai?
“…Vậy, còn Ngọc Tu?” Ta do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.
“Công tử ấy…” Triệu Uyển khẽ thở dài, “Khi người vừa phát độc, công tử liền… lúc đó trong bình vẫn còn nửa chén độc tửu.”
Tim ta như lỡ một nhịp.
Ngọc Tu vốn là thứ tử nhà thương hộ, ta vô tình phát hiện y có tài, lại bị kế mẫu và huynh trưởng chèn ép, bèn đưa về phủ làm việc.
Sau đó đám quyền quý lấy cớ phủ ta chưa thành hôn, muốn đưa mỹ nam vào làm thông phòng, Ngọc Tu chủ động đến cầu xin, nguyện thân làm tấm khiên cho ta.
Những năm này, đôi khi ta vẫn mơ thấy y, vẫn là bộ tuyết y như thuở trước, dáng người gầy guộc, ánh mắt dịu dàng ẩn nhẫn.
Y quỳ trước mặt ta, chân tình tha thiết: “Điện hạ, nô nguyện làm thị quân của người, tình sâu không hối.”
Ta biết rõ Ngọc Tu yêu ta, thế nên mới để y bước lên giường mình.
Chỉ là… cho đến trước khi nghe Triệu Uyển nhắc tới việc Ngọc Tu t;ự vẫn, ta vẫn luôn nghi ngờ y là nội gián, hoặc sau khi ta c.h.ế.t sẽ quy phục tân đế.
Giờ nghĩ lại, hóa ra… là lòng ta hẹp hòi.
Hy vọng y kiếp sau sẽ gặp được một vị thê chủ một lòng một dạ với y.
Triệu Uyển ngước mắt nhìn ta, lại nói tiếp:
“Sau đó, nô tỳ tỉnh lại thì phát hiện mình thành cái gọi là công chúa gì đó. Còn chưa học đi đã bị lão già c.h.ế.t tiệt kia ném tới miếu ngoài thành ở tận mười mấy năm. Điện hạ, người biết mười mấy năm đó nô tỳ sống thế nào không… hu hu…”
“Nơi này thật kỳ lạ, hoàng đế lại là nam nhân, nam nhân sao có thể làm quân vương được chứ? Không phải đảo lộn thiên địa rồi sao?!”
Triệu Uyển hớp một ngụm nước, lại nói thêm:
“May là nô tỳ gặp được Kim tỷ tỷ, nàng đang làm trong cái gọi là Cẩm Y Vệ. Kim tỷ tìm một đạo sĩ lừa lão già ấy rằng nô tỳ là hóa thân thần nữ, vậy là nô tỳ được đón về cung.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi nói là Kim Lân?!”
“Đúng vậy! Kim tỷ còn nói mấy năm qua nàng tìm rất nhiều người, trừ người và công tử Ngọc Tu là chưa tìm thấy, còn Linh thị vệ, Tiêu đại nhân… đều đã liên hệ được.”
“Chỉ là ở thế giới này, nữ tử ra ngoài không tiện, đợi nô tỳ tổ chức yến tiệc thì mọi người mới có dịp gặp lại.”
Thì ra là cả một đoàn rơi xuống đây chưa uống canh Mạnh Bà! Ta trầm mặc, bắt đầu suy xét lại mấy năm qua ta ngoài trêu mèo chọc chó, hình như chẳng làm nên trò trống gì…
Điều khiến ta lo nhất là — bởi chứng mù mặt, ngoài thị nữ thân cận, những người khác ta chẳng nhận ra ai. Huống chi kiếp trước oai danh của Trấn Quốc Vương khiến đám thuộc hạ không ai dám nhìn thẳng vào mặt ta.
“Điện hạ có kế hoạch gì không? Nô tỳ nguyện theo người đến cùng.” Triệu Uyển bỗng quỳ sụp xuống.
Ta nhất thời mờ mịt: “Kế hoạch gì cơ?”
Nàng ghé sát lại, hạ giọng: “Chỉ cần người gật đầu, nô tỳ sẽ dẫn người vào cung đoạt vị. Ngai vàng kia, vốn dĩ nên là của người!”
Khoan đã? Ta nói gì mà nàng nhảy đến đoạn đoạt vị rồi?! Suýt nữa ta sặc cả trà.
Ngẫm lại cảnh phụ thân ta hớn hở lâm triều, trên đường còn nhớ mang hộp điểm tâm của Túy Hương Lâu về nhà cho ta…Nếu như khi vào điện Kim Loan ngẩng đầu nhìn, trên ngai vàng lại là đứa con gái ngốc nhà mình…
… Quả thật, hơi quá mạo muội rồi!