KIẾP TRƯỚC TA CÓ TÁM VỊ HÔN PHU - Chương 2: Cầu hôn

Cập nhật lúc: 2025-04-09 17:32:55
Lượt xem: 606

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2

Có lẽ dạo này Nghiêm thiếu tướng quân bôi tro trát trấu quá nhiều, nên mẫu thân ta rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn mà cho ta ra ngoài.

 

Ta lập tức sai Như Nguyệt đi mời Ngôn Lục Quân đến trà lâu.

 

Ngôn Lục Quân là chưởng quỹ Kim Ngọc Các, không chỉ là đệ nhất mỹ nam kinh thành mà còn tinh thông cầm kỳ thư họa. Lúc rảnh rỗi ta rất thích cùng chàng uống rượu thưởng trà, cảm giác không khác gì tiền kiếp ta từng say đắm trong lòng mỹ nam.

 

Có điều lần này, ta chẳng có lòng dạ nào thưởng nhan ngắm sắc, chỉ oán than vài câu về chuyện bị cấm túc, rồi lắng nghe lão kể chuyện dưới lầu. 

 

Nhưng câu chuyện này càng nghe càng thấy quen tai—nào là thiếu tướng quân phản nghịch, nào là tình thâm khắc cốt với nam kỹ.

 

Ta cười đến nỗi ngã vào lòng Ngôn Lục Quân, lão kể chuyện kia thật to gan, dám đem chuyện xấu của Nghiêm thiếu tướng quân ra kể rõ mười mươi. Nhưng ta thích.

 

Ngôn Lục Quân đỡ lấy ta, vẻ mặt bất lực, gương mặt tuấn tú phơn phớt đỏ. Dù ta không phân biệt được dung mạo, nhưng … đại khái cũng biết là đẹp lắm.

 

Ta được đà làm tới, mò một phát lên n.g.ự.c chàng… lấy ra túi tiền.

 

Rồi từ trong đó rút một nắm bạc vụn, đưa cho Như Nguyệt đang đứng ngoài rèm:

“Thưởng cho vị kể chuyện ấy!”

 

“Tiểu thư! Người đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà!” Như Nguyệt giậm chân một cái rồi rụt cổ chạy đi.

 

Ta còn làm nũng đòi Ngôn Lục Quân đút điểm tâm cho ta ăn, khiến chàng luống cuống không biết nên để tay chỗ nào.

 

Chợt tiếng kể chuyện bên dưới đột ngột im bặt, theo đó là một trận xôn xao hỗn loạn. Ta lúc này mới nhận ra Như Nguyệt vẫn chưa quay về.

 

Nhíu mày, vén rèm nhìn xuống thì thấy Như Nguyệt và lão kể chuyện đều bị hai gã đại hán giữ chặt. Cạnh đó là một vị công tử y phục sang quý, sắc mặt âm trầm ngồi ngay tại chỗ.

 

Ta bước vội xuống lầu, chen qua đám người, vừa tới gần Như Nguyệt thì bị một tên giữ người ngăn lại. May có Ngôn Lục Quân phía sau kịp đỡ, ta mới không ngã sóng soài.

 

Nổi giận đùng đùng, ta nhìn sang vị công tử đang ngồi đó, há miệng định nói nhưng lại chẳng nhớ nổi người ấy là ai, nhất thời nghẹn lời.

 

“Tham kiến Nghiêm thiếu tướng quân.” Ngôn Lục Quân dường như đã đoán được tật không nhận được mặt của ta, liền lên tiếng chắp tay.

 

Thì ra lại là hắn. Thật xui xẻo

 

Ta gật đầu chào, điềm nhiên nói:

“Tham kiến Nghiêm tướng quân. Không biết xảy ra chuyện gì, mà phải bắt cả nha hoàn tay không tấc sắt của ta?”

 

Nghiêm Cảnh mặt lạnh như sương, trầm giọng đáp:

“Thì ra là nha hoàn nhà Thẩm tiểu thư. Có người tố giác trà lâu này có kẻ thêu dệt hư cấu, mê hoặc lòng người. Bản tướng đang định bắt người thẩm tra.”

 

“Ồ? Vậy chuyện này thì có liên quan gì đến tiểu nha đầu nhà ta?”

Ta nhẹ giọng hỏi tiếp.

 

“Bản tướng vừa bước vào đã thấy nha hoàn kia ném bạc cho lão kể chuyện, không khéo có thông đồng gì đó, hoặc chính là người đứng sau giật dây, bản tướng đành phải bắt cả hai về giao cho quan phủ.”

 

Ta lập tức hiểu rõ, hắn nghi chuyện nam kỹ là do nhà họ Thẩm tung ra để trả đũa, nên định nhân cơ hội này giáng đòn vào mặt ta.

 

“Thiếu tướng quân e là hiểu nhầm rồi. Bạc ấy là do ta sai nha đầu xuống thưởng đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kiep-truoc-ta-co-tam-vi-hon-phu/chuong-2-cau-hon.html.]

“Bản tiểu thư ngồi đây đã lâu, thật muốn biết, rốt cuộc vị kể chuyện ấy bịa ra lời gì khiến ngài phải dấy động đao binh?”

 

“Nói đến đây mới nhớ, hình như vị tướng quân trong câu chuyện kia nghe quen lắm…”

Ta lướt ánh mắt một vòng, cố tình đưa tay che miệng thốt lên.

 

“Câm miệng!”

Sắc mặt Nghiêm Cảnh đen sầm, sải bước tiến tới, ánh mắt căm phẫn như muốn thiêu đốt người khác.

 

Ngôn Lục Quân lập tức kéo ta ra sau lưng, lên tiếng ngăn lại:

“Thiếu tướng quân, xin dừng bước.”

 

“Chậc, bản vương đến có vẻ không đúng lúc rồi.”

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa vào.

 

Sắc mặt Nghiêm Cảnh lập tức thay đổi, vội vàng nghênh đón.

 

Không khí căng thẳng tan đi, mọi người đều quỳ xuống:

“Tham kiến Uyên vương điện hạ.”

 

Ta nhanh chóng chạy tới bên Như Nguyệt, đẩy tên giữ người ra. Hắn bị ta trừng mắt cũng chỉ nghiến răng mà không dám hó hé.

 

“Có chuyện gì vậy? Từ xa đã thấy bầu không khí nơi này căng như dây đàn.”

 

Uyên vương Dung Tây Tàng nhướng mày nhìn ta.

 

Tim ta lập tức siết lại, lật đật chạy đến hành lễ:

 

“Biểu ca, sao người lại tới đây? Hiểu lầm thôi, phải không, Nghiêm tướng quân?”

 

Nghiêm Cảnh đành gượng cười, gật đầu xác nhận. Nói vài câu khách sáo với Uyên vương rồi cáo từ. Người trong lâu cũng tản đi theo.

 

Ta thở phào một hơi, nhưng thấy Dung Tây Tàng nhìn Ngôn Lục Quân bên cạnh ta bằng ánh mắt cười mà như không cười, lòng hơi chột dạ.

 

Đành mặt dày đuổi khéo Ngôn Lục Quân về trước, rồi ta tự mình ngồi bên cạnh Dung Tây Tàng, cười giả lả.

 

Ta rót trà cho hắn, nhỏ giọng thăm dò:

“Biểu ca, người bận trăm công ngàn việc, sao lại rảnh đến đây uống trà?”

 

“Ai bảo ta đến uống trà?”

Hắn nghiêng đầu.

 

“Hử? Vậy biểu ca tới làm gì ạ?”

Ta hồ nghi hỏi.

 

“Vừa mới về kinh đã nghe tin nhà họ Thẩm và nhà họ Nghiêm giải trừ hôn ước, lòng ta vui mừng khôn xiết, nên đến đây… cầu hôn A Ngô.”

 

Đôi mắt hoa đào của Dung Tây Tàng ánh lên vẻ tình tứ nhìn ta chăm chú.

 

“Phụt—”

Ta phun sạch một ngụm trà ra ngoài.

 

Loading...