Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư đều như vậy.
Chỉ có bữa trưa là tôi không để sót một hạt gạo trong bát, nước canh cũng phải pha thêm nước mới uống hết được.
Các đồng nghiệp nói tôi tiết kiệm cần kiệm, nhưng ánh mắt nhìn tôi ngày càng khó diễn tả, ngay cả cô giáo cũng không nhịn được phải nhắc tôi chú ý một chút, đừng ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà xưởng.
Chỉ ăn một bữa, tôi lại càng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, có chút sức lực nào là muốn dùng hết.
Cuối cùng, vào ngày thứ sáu, tôi đã ngất đi một cách hoa lệ trước đám đông.
Khi tôi tỉnh lại, xung quanh vây quanh một đám người.
"Hạ An à, sao cô lại ngất đi thế này, bác sĩ nói cô bị kiệt sức và đói đến ngất xỉu?"
Sự quan tâm trong mắt cô giáo không hề giả, các đồng nghiệp cũng đều rất lo lắng.
Trong lòng tôi dâng lên một chút áy náy, nhưng nhanh chóng bị tôi dằn xuống.
"Tôi chỉ ăn mỗi bữa trưa thôi, cô giáo, tôi không cố ý trì hoãn công việc đâu, tôi sẽ quay lại làm việc ngay!"
Cô giáo giơ tay giữ lại tôi đang định ngồi dậy, mặt đầy giận dữ bưng cho tôi một bát cháo ngọt có trứng chần nước sôi.
"Nhà họ Quách không cho cô ăn sáng ăn tối à?"
Tôi vội vàng xua tay, như thể sợ mọi người hiểu lầm cha mẹ chồng, nhưng thực ra mỗi câu nói đều bộc lộ hoàn cảnh khó khăn của tôi.
"Mẹ chồng bảo tôi dậy muộn vào buổi sáng, tối về lại muộn, nấu riêng tốn kém lắm. Hơn nữa, Tiểu Phi đang trong giai đoạn phát triển, phần của tôi đều cho nó ăn hết rồi!"
Bưng bát cháo loãng, tôi không kịp thổi nguội, cứ thế nuốt ừng ực.
Nhìn cảnh đó, cô giáo và các đồng nghiệp đều nắm c.h.ặ.t t.a.y thành đấm.
"Nói bậy! Hạ An sáng nào chẳng đến xưởng sớm, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến! Dậy muộn chỗ nào?"
"Đúng vậy, về muộn còn không phải vì tăng ca à? Không thể để lại cho người ta một bữa cơm sao?"
"Tôi từng gặp thằng bé Tiểu Phi rồi, một người mà ăn bằng ba người được chắc, chắc là vào bụng của ai đó rồi!"
"Lao động là vinh quang! Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời! Đây rõ ràng là cố tình ngược đãi đồng chí của chúng ta! Quá đáng quá!"
Mẹ chồng tưởng những ngày qua tôi dậy sớm hơn chỉ để tranh giành với bà ta một bữa sáng thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kiep-nay-toi-se-khong-lam-trau-lam-ngua-cho-nha-chong-nua/chuong-6.html.]
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tất nhiên không phải vậy, tôi không chỉ muốn mọi người biết đến sự chăm chỉ của mình, mà còn muốn tất cả mọi người trong xưởng đều trở thành nhân chứng cho tôi!
Lời tôi nói ra dù là sự thật cũng không thể khiến người ta hoàn toàn tin tưởng, chỉ có những gì họ tự ghép nối lại mới cho là sự thật.
"Cô giáo, nếu thật sự vì con thì tôi cũng chịu đựng được, nhưng Quách Hoa, Quách Hoa nhìn thấy mà chẳng nói giúp tôi lấy một câu. Tôi đau lòng lắm, tôi thà ở mãi trong xưởng, xưởng còn giống nhà hơn!"
Tôi lau nước mắt, khác hẳn với vẻ cam chịu không một lời than vãn khi làm việc thường ngày, nhân tiện đẩy luôn Quách Hoa ra.
Kẻ hưởng lợi từ việc Mỹ Mỹ biến mất này, làm sao tôi có thể dễ dàng tha cho anh ta?
"Ôi, em gái ngốc ơi! Em quên lần trước cha mẹ chồng đòi ăn này ăn kia, Quách Hoa không những không ngăn cản, còn gọi tên đòi ăn món khác à?"
"Anh ta là giáo viên mà! Làm sao không biết đổi đồ khó khăn? Làm sao không biết đổi đồ thì lương thực trong nhà sẽ không đủ ăn? Đừng ngốc nữa! Em họ Hạ, còn cả nhà họ thì..."
Con dâu chú Triệu thật đáng tin cậy, đứng ra vào thời điểm quan trọng. Tuy câu nói chưa nói hết nhưng chính vì chưa nói hết mới khiến mọi người nghĩ nhiều hơn.
Nói nhỏ thì đây là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cả nhà bắt nạt tôi, nói to thì đó là cả nhà ngược đãi công nhân!
Cái mũ này đúng là to thật!
"Quá đáng lắm! Tôi phải đi gặp quản đốc! Thật là vô pháp vô thiên! Còn dám áp bức phụ nữ!"
Cô giáo đập bàn đứng dậy định ra ngoài, tôi cũng đứng theo, nhưng m.ô.n.g chưa kịp rời khỏi giường đã lại ngất đi một cách đẹp đẽ.
"Ôi! Hạ An lại ngất rồi!"
"Có vẻ là mệt thật rồi, để cô ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta đi với cô giáo xem sao! Không thể để người như vậy dạy trẻ con được, chẳng biết sẽ dạy thành ra sao nữa!"
Nghe đám đông ầm ầm rời đi, tôi mới mở mắt ra.
Lúc này, tôi không nên tỉnh lại.
Khi vừa sống lại, tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn, dù phải sống dưới ánh mắt dị nghị của người khác cũng không muốn sống cùng gia đình ghê tởm đó nữa.
Nhưng sau đó, tôi đã hiểu ra.
Tôi rơi vào hoàn cảnh đó, một phần là do tôi ngu ngốc, từ bỏ công việc có thể chứng minh giá trị của mình, vô điều kiện hy sinh bản thân vì kẻ xấu.
Một nguyên nhân khác là, sự cống hiến của tôi trong gia đình không được nhà họ Quách coi trọng, họ biến công sức lao động của tôi trở nên vô hình, nên tôi có khổ cũng không biết kể với ai, có hận cũng không biết trút vào đâu.
Đây không chỉ là khó khăn của một người phụ nữ nội trợ, mà là khó khăn của cả một lớp người.