May mà kiếp , những phần lớn tiếc nuối còn.
Thực , khi Thẩm Quy Trì trọng dụng, từng đến Tống phủ tìm một .
Được Hoàng thượng giao phó trọng trách, gác cổng Tống phủ cũng dám ngăn cản nữa. Hắn trông càng tiều tụy hơn.
Ta từng với , chúc tiền đồ rộng mở, nhưng giờ xem , đối với , tiền đồ rộng mở chẳng khác nào lời nguyền.
"Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời là cưới con gái mà yêu bằng cả trái tim chân thành nhất, nhưng đêm tân hôn, đến vén khăn trùm đầu của nàng, từng nâng tấm màn che mặt của nàng lên." Câu đầu tiên khi gặp là như , gương mặt tái nhợt.
Từ trận phong hàn mùa đông , mơ hồ cảm thấy quên mất một chuyện. Giờ đây, đau khổ như , hiểu gì, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi thành hôn khi nào? Sao thấy một lời đồn nào?"
Thẩm Quy Trì mở to mắt, mặt mày trắng bệch, mãi một lúc lâu mới nghẹn ngào , : "Hóa , chỉ là nhớ rõ nỗi đau khổ . Vậy tìm sự tha thứ ở ? Ta thể tìm ai để tha thứ cho đây?"
Còn nỗi đau nào cay đắng hơn việc, khi hối hận đến cùng cực, đau đớn đến tận xương tủy, phát hiện chỉ cảm nhận nỗi đau , chẳng ai thể tha thứ cho . Không còn ai vì mà vượt ngàn dặm tìm thuốc, còn ai thắp cho một ngọn đèn trong đêm, chẳng còn ai chờ ở nơi ngã rẽ hoang vắng. Thế gian vốn ít tình sâu nghĩa nặng, mất Tống Nhạn Thư duy nhất, ai thể bù đắp cho một cách trọn vẹn như đây?
Một nam nhi khỏe mạnh, nhưng nay lưng cúi gập xuống. Kẻ sĩ coi trọng nhất là thể diện, thế mà trong đôi mắt rơi xuống một giọt lệ, nhiều, nhưng đó là m.á.u chảy từ trong tim.
Ta thực sự hiểu lời , chỉ lẩm bẩm, rối rắm. Ta khẽ an ủi: "Oan gia khó thành, chuyện hẳn là cả hai đều ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/kiep-nay-danh-cho-nguoi/chuong-12.html.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thẩm Quy Trì phun một ngụm máu, thê thảm: "Không, tất cả đều là của ."
Ánh mắt đầy phức tạp, lo lắng cho thần trí của , liền gọi vài tên thị vệ đưa về.
Ta ở cổng Tống phủ theo rời . Cuối con phố dài, bỗng thấy một bóng trong bộ áo tím cưỡi ngựa đến. Trên phố bao nhiêu là , nhưng mắt chỉ thấy .
Dáng vẻ uy nghi, yên bạc ngựa trắng, ngay cả cơn gió xuân tháng ba cũng nhường nhịn vẻ đắc ý của vài phần.
Hắn từ xa gần, ghìm ngựa ngay cổng Tống phủ. Lục Uyên lưng ngựa, ánh nắng lấp lánh trong đôi mắt . Hắn giương tấm lụa vàng rực rỡ trong tay, đó rõ ràng là một thánh chỉ tứ hôn. Hắn , ánh mắt còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Lục Uyên nở nụ ấm áp.
Hắn : "Tống Nhạn Thư, kiếp ngươi gả cho ."
Ta cũng mỉm đáp: "Phải ."
Vì , kiếp dành cho ngươi, tiểu Vương gia
Những chuyện xưa cũ còn nữa, từ nay về , mỗi ngày đều là một khởi đầu mới.
Hết.