Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ lớn, rọi xuống tấm thảm vẫn còn vương vãi kim tuyến đêm qua. Luật sư Trần, người đàn ông trung niên với bộ vest chỉn chu và phong thái chuyên nghiệp, ngồi trên chiếc sofa đối diện Nhược Xa. Anh ta là đại diện theo ủy quyền của Trường Phong, đến để giải quyết vấn đề ly hôn.
Trường Phong cũng có mặt. Anh ta ngồi cạnh luật sư, trông có vẻ thoải mái hơn đêm qua. Trên mặt là vẻ tự mãn không che giấu. Anh ta liếc nhìn Nhược Xa, chờ đợi biểu cảm cô cúi đầu, run rẩy, hoặc ít nhất là bật khóc cầu xin. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một màn kịch bi lụy, mà anh ta là người ban ơn.
Nhược Xa ngồi đối diện, điềm tĩnh một cách lạ thường. Cô mặc một chiếc váy bầu rộng rãi, mái tóc búi gọn. Ánh mắt bình thản nhìn hai người đàn ông trước mặt, không có chút cảm xúc thừa thãi.
Luật sư Trần mở cặp tài liệu, lấy ra một xấp giấy tờ và đặt xuống bàn kính.
- Thưa cô Nhược Xa, tôi đến đây để tiến hành các thủ tục ly hôn theo yêu cầu của ngài Trường Phong. Đây là các giấy tờ liên quan.
Trường Phong nhếch môi cười. Xong rồi. Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng thôi.
Luật sư Trần tiếp tục, giọng đều đều:
- Trước hết, chúng ta cần xem xét bản Thỏa Thuận Hôn Nhân và Tài Sản Tiền Hôn Nhân mà ngài Trường Phong và cô Nhược Xa đã ký trước ngày kết hôn.
Trường Phong lơ đãng liếc nhìn bản tài liệu có tiêu đề rõ ràng đó. Thỏa thuận tiền hôn nhân? À phải rồi, hắn nhớ mang máng là có ký một cái gì đó theo yêu cầu của Nhược Xa, chỉ là thủ tục thôi mà. Anh ta không mấy bận tâm. Lúc đó còn đang mải nghĩ về Tuyết Băng.
Nhưng nụ cười tự mãn trên môi Trường Phong dần tắt ngấm khi Luật sư Trần lật đến một trang cụ thể, chỉ vào một điều khoản được gạch chân.
- Điều 5.3: Bất kỳ bên nào đơn phương chủ động đề nghị chấm dứt quan hệ hôn nhân bằng cách yêu cầu ly hôn, sẽ tự nguyện từ bỏ mọi quyền lợi về tài sản bao gồm tài sản riêng và tài sản chung để lại toàn bộ cho bên còn lại, và không có quyền yêu cầu phân chia tài sản, ngoại trừ quyền thăm nom đối với con chung.
Trường Phong nghe đến đây, đột ngột ngẩng phắt đầu lên. Anh ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, rồi nhìn sang Luật sư Trần với ánh mắt khó tin, vội vã cúi xuống, đọc kỹ lại từng từ một.
Đọc xong, sắc mặt Anh ta từ trắng bệch chuyển sang xanh lét. Hai mắt trợn trừng, đồng tử co rút lại. Anh ta đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế da đơn phía sau đổ rầm xuống sàn.
- Cái gì thế này?! Bản thỏa thuận chếc tiệt nào?!
Trường Phong hét lên, giọng lạc đi vì sốc và giận dữ. Anh ta nhìn Luật sư của mình như nhìn kẻ thù.
Luật sư Trần điềm tĩnh, cúi xuống dựng chiếc ghế lên đặt lại vào vị trí. Anh ta phủi nhẹ tay áo.
- Thưa ngài, đây là bản ngài và phu nhân đã ký trước ngày kết hôn, được công chứng đầy đủ vào ngày 15 tháng 3 năm...
Anh ta dừng lại, nhìn vào tài liệu.
- ...năm 20XX. Có chữ ký xác nhận của cả hai bên và công chứng viên.
Năm 20XX? Ngày 15 tháng 3? Cái ngày đó... Cái ngày đó là... Trường Phong cố gắng lục lọi ký ức. Anh ta nhớ ra rồi. Cái ngày Anh ta và Nhược Xa đi ký giấy tờ hôn nhân, Anh ta đã trễ hẹn với Tuyết Băng nên đã ký đại, ký nhanh, không đọc kỹ, chỉ muốn xong cho nhanh để đi gặp cô ta. Anh ta đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cái điều khoản c.h.ế.t tiệt này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-xung-de-niu-keo/chuong-2.html.]
- Không thể nào... Tôi không nhớ... Chắc chắn có nhầm lẫn! Tôi bị lừa!
Trường Phong lắp bắp, phủ nhận một cách yếu ớt. Khuôn mặt vặn vẹo vì hoảng loạn. Mất hết tài sản? Không thể nào! Công ty của Anh ta, địa ốc, những khoản đầu tư... tất cả sẽ thuộc về Nhược Xa sao?
Nhược Xa vẫn ngồi yên lặng nãy giờ, bình thản quan sát màn kịch của anh ta. Cô khẽ nhếch khóe môi, nụ cười lạnh lẽo xuất hiện. Nụ cười đó khiến Trường Phong càng thêm căm hận.
- Giấy trắng mực đen, có trách thì trách chính anh mà thôi?
Giọng cô vang lên, rất khẽ, nhưng đủ khiến Trường Phong rùng mình.
- Tôi đã nói rồi, anh phải chuẩn bị kỹ càng cơ mà.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trường Phong quay phắt sang Nhược Xa, ánh mắt đỏ ngầu đầy căm giận. Anh ta chỉ vào mặt cô.
- Cô... Cô đã bẫy tôi!
Nhược Xa đối diện với ánh mắt đó, không hề né tránh. Giọng cô sắc lạnh, không một chút run rẩy hay sợ hãi.
- Là anh tự nguyện ký.
Cô nói, nhấn mạnh từng chữ.
- Và là anh, tự nguyện đề nghị ly hôn trước.
Cô quay sang Luật sư Trần.
- Luật sư Trần, phiền ông tiếp tục công việc. Tôi muốn hoàn tất thủ tục càng sớm càng tốt.
Trường Phong đứng đó, c.h.ế.t sững. Mất hết tài sản... Mất hết mọi thứ... Vì một bản thỏa thuận mình đã quên, và vì chính lời đề nghị ly hôn của mình. Anh ta đã đào mồ chôn chính mình lúc nào không hay.
Nhược Xa nhìn anh ta lần cuối, ánh mắt không chút gợn sóng.
- Giờ thì, cút khỏi nhà tôi. Với hai bàn tay trắng.
Cô nói, giọng điệu dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Cuộc chơi đã ngã ngũ, ít nhất là về mặt tài chính. Anh ta đã tự tay tước đi mọi thứ của mình.
Trường Phong nhìn căn nhà rộng lớn, những món đồ xa hoa, tất cả đều sắp không còn là của mình nữa. Anh ta nhìn người phụ nữ đang mang trong mình đứa con trai ruột, người Anh ta vừa nhẫn tâm vứt bỏ. Giờ đây, cô mới là người nắm giữ tất cả. Một cơn giận dữ và hối hận chưa từng có đột nhiên xuất hiện muốn thiêu đốt lồng ngực.
Nhưng tất cả đã quá muộn.