"Không tin trên đời này có người bạc đầu." - C7

Cập nhật lúc: 2025-04-12 02:43:38
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua, cảnh tượng càng thêm thảm khốc.

Phương Vi Vi ngày đêm mở mắt, đều nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của cha mình.

"A!!!"

Phương Vi Vi phát cuồng gào thét, muốn lao về phía ta.

Nhưng bị đám thái giám ngăn lại, không ra khỏi vại được.

Phương Vi Vi nghiến răng, không chửi Thẩm Lăng Phong, mà gào thét với ta: "Phương Miểu! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!!"

Nhắc đến chữ ch/ết, sắc mặt Thẩm Lăng Phong lập tức thay đổi: "Tát miệng, đánh đến khi nào ả không nói được nữa thì thôi!"

Tiếng tát tai vang lên ngay lập tức.

Thẩm Lăng Phong cẩn thận tiến lại, ngồi xổm trước mặt ta, nịnh nọt nói:

"Đừng nghe ả nói bậy,  Miểu Miểu sẽ sống trăm tuổi."

Ta cười lạnh lùng: "Bịt miệng nàng ta thì sao? Ta vốn dĩ đã không có kết cục tốt đẹp rồi."

Thẩm Lăng Phong nghe vậy, vẻ mặt trở nên tuyệt vọng, lập tức ôm chặt ta, đặt lên má ta một nụ hôn yêu thương.

Còn giúp ta chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối.

" Miểu Miểu, đừng nói những lời này nữa, ta đã nói rồi, ta sẽ cứu nàng."

Ta ghê tởm lau chỗ bị hắn hôn.

Không muốn nói thêm với hắn câu nào, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, thở dài.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, ta chưa được thấy thời tiết đẹp như vậy.

Nhưng ta không nói gì nữa, Thẩm Lăng Phong lại tủi thân, ôm ta, nhỏ giọng cầu xin:

" Miểu Miểu, nói chuyện với ta đi, nàng đã lâu rồi không nói chuyện tử tế với ta, cầu xin nàng..."

Ta động đậy mắt, nhìn quầng thâm dưới mắt Thẩm Lăng Phong, râu ria lộn xộn, lòng ta bình lặng như nước.

Làm những chuyện tự mình cảm động này, để làm gì chứ?

"Thẩm Lăng Phong, lúc đầu hắn muốn giang sơn, ta và phụ huynh đã lấy mạng làm tế phẩm, dâng cho hắn."

"Nhưng hắn mù mắt mù lòng, vong ân bội nghĩa, xé nát chà đạp cả nhà ta đến mức này."

"Giữa chúng ta, từ lúc hắn chọn tin Phương Vi Vi, đã không phải ch/ết mới có thể thanh toán, hắn còn làm những chuyện vô ích này làm gì."

"Ta không cần thanh toán! Giữa chúng ta vĩnh viễn không thể thanh toán xong!"

Thẩm Lăng Phong gầm nhẹ.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, khóc nức nở.

" Miểu Miểu, giang sơn ta không cần nữa, ta chỉ cần nàng..."

"Nói cho ta biết, có cách nào giữ nàng lại không, cầu xin nàng, nàng nói cho ta biết..."

"Nàng đừng bỏ rơi ta, được không?"

13

Vịt Trắng Lội Cỏ

Dân tâm đã tan rã, giang sơn của Thẩm Lăng Phong cuối cùng cũng đã mất.

Vào chiều ngày Đông Chí, quân đội của Dương Kỳ đã tiến vào hoàng cung một cách thuận lợi.

Trong hoàng cung, các cung nữ và thái giám đều hoảng loạn bỏ chạy, tình hình rối loạn, nhưng Thẩm Lăng Phong lại không hề hay biết, vẫn ôm ta trong tay, nói:

"Miểu Miểu, người ta đều nói mùa xuân ở Giang Nam đẹp lắm, khi nàng khỏe lại, vào mùa xuân ấm áp, ta sẽ đưa nàng đi Giang Nam."

"Nếu nàng thích khí hậu ở Giang Nam, chúng ta có thể ở lại đó."

"Ta sẽ đi dạy học, nàng sẽ thêu thùa, sinh mấy đứa con, thế nào?"

Ta vừa mới nôn ra vài lần máu, cơ thể đã kiệt sức, không thể nói được lời nào.

Dù có muốn phản bác cũng vô ích.

Chỉ có thể mặc cho hắn ta làm gì thì làm.

"Rầm!"

Cửa đại điện mở ra.

Cầm thương dài, Dương Kỳ mặc áo giáp bạc dính đầy máu, khí thế bao trùm, bước vào.

Khi thấy Thẩm Lăng Phong ôm ta điên cuồng như vậy, đôi mắt hắn ta đỏ ngầu.

"Buông tay ra!"

"Giờ phút này, ngươi làm vẻ ân tình này cho ai xem?"

Thẩm Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Kỳ, người sắp thay thế ngôi vị hoàng đế của hắn ta, cười khổ một tiếng, cầu xin:

"Giang sơn này sẽ là của ngươi, nhưng ngươi có cách nào cứu được Miểu Miểu của ta không?"

Lúc này Dương Kỳ mới chú ý đến ta, nhìn vẻ mặt tiều tụy của ta, tay hắn ta run lên, suýt nữa không giữ được thương.

Ta thấy vẻ mặt vỡ vụn của hắn

Thấy ánh mắt không thể tin nổi của hắn!

Cũng đúng thôi.

Những gì ta viết trong thư đều là "ta khỏe lắm".

Chắc hẳn khi hắn chiến đấu với quân địch, không biết rằng khi chiếm được hoàng cung, điều đợi hắn là ta, người sắp rời bỏ thế gian này.

"Phương Miểu! Nàng lừa ta?!"

Giọng Dương Kỳ gần như xé nát không khí.

Thương rơi xuống đất, hắn ta bước lên một bước, như muốn từ tay Thẩm Lăng Phong cướp ta ra.

Nhưng bị Cẩm Trúc bước lên ngăn lại.

"Nương nương... uống chút canh sâm đi."

Bàn tay Cẩm Trúc run rẩy mạnh, thìa và bát va vào nhau kêu leng keng, âm thanh thật dễ nghe.

"Đói lâu rồi, thật sự muốn uống."

Ta nhận lấy canh sâm, vừa định uống thì chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng Phong.

"Ngài cho ta uống đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khong-tin-tren-doi-nay-co-nguoi-bac-dau/c7.html.]

Thẩm Lăng Phong ngạc nhiên, trong đôi mắt u ám bỗng hiện lên ánh sáng, giống như vừa nghe thấy một tin vui, lập tức gật đầu: "Được!"

Dương Kỳ nhíu mày, bước lên, tàn nhẫn nắm lấy tay của hắn

"Ngươi không xứng! Để ta làm!"

"Đi ra!" Thẩm Lăng Phong ngẩng mắt, tức giận, đôi mắt đầy sát khí, "Không ai có thể ngăn cản ta!"

Dương Kỳ không sợ, nhíu mày tiến lên định giật lấy bát canh.

"Dương Kỳ," ta yếu ớt lên tiếng, "Để Lăng Phong cho ta uống đi, ta có chuyện muốn nói riêng."

Dương Kỳ lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng buông tay.

Thân hình cao lớn đứng bên giường, nhìn ta, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm mà không hề che giấu.

Nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

"Ta nhớ nàng."

"Mỗi ngày mỗi đêm, ta đều mong mau chóng vào hoàng cung gặp nàng."

"Nhưng nàng... sao không nói sớm cho ta biết? Tại sao phải để những cố gắng của ta trở thành giấc mơ vô nghĩa?!"

"Nàng đang... trả thù ta đúng không? Trả thù vì ta từng dẫm đạp lên nàng, không trân trọng nàng đúng không!"

Nói đến cuối, Dương Kỳ khóc.

Hắn là tướng quân sắt thép trên chiến trường, giờ đã khóc.

"Phương Miểu, sao nàng có thể... đối xử với ta như vậy..."

Nghe đến từ "dẫm đạp", tay Thẩm Lăng Phong bất giác khựng lại, đôi mắt cũng đỏ lên.

Một lúc lâu, hắn ta mới cúi đầu nhìn ta trong tay, mỉm cười.

"Được rồi, Miểu Miểu uống canh đi."

Thìa đưa đến miệng ta, ta từ từ mở miệng, uống một ngụm.

Cay đắng vô cùng.

Không ngon chút nào.

"Dương Kỳ, ngài có tài có đức, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt."

Ta nói xong, lại uống thêm một ngụm canh.

Có vẻ như bắt đầu ngọt hơn.

"Giang sơn này cũng là ta giúp ngài giành được, trong quá trình đó không tránh khỏi phải hy sinh nhiều người vô tội. Ngài hứa với ta, phải chăm lo cho dân, không phụ ta, không phụ những mạng sống đó."

Ngụm canh thứ ba, ta uống thật khó khăn.

Dương Kỳ nhíu mày, nước mắt tràn ngập trong mắt nhưng không rơi.

Cứng rắn nói:

"Yên tâm, ta sẽ làm một minh quân, nhưng ta muốn nàng ở bên ta."

Ta không đáp lại.

"Xin giúp ta an táng lại t.h.i t.h.ể của gia tộc ta, và minh oan cho cha ta, giúp ta làm xong việc này."

Ngụm canh thứ tư, ta không uống nổi nữa.

Độc tố từ gan tạng bắt đầu phát tác, đau đớn vô cùng.

"Miểu Miểu!!"

Thẩm Lăng Phong mới nhận ra canh có vấn đề, hoảng hốt, quăng bát canh xuống, vội vàng ôm ta, lau đi m.á.u ta vừa nôn ra.

"Không! Không được!"

Dương Kỳ cũng hoảng hốt: "Ta sẽ gọi đại phu ngay!"

"Không cần, nương nương không cứu nổi nữa."

Cẩm Trúc đột nhiên òa khóc, nhìn ta, gần như dùng hết sức mình, cười với ta.

"Nương nương, nô tì đi trước một bước, sẽ đợi ngài ở Hoàng tuyền."

"Cẩm Trúc!"

Ta hét lên, nhưng đã quá muộn, một con d.a.o găm đ.â.m xuyên qua bụng Cẩm Trúc, m.á.u tuôn ra.

Nàng ấy!

Nàng ngốc này!

Nàng ấy sao lại phải đi cùng ta?!

Cơn đau đớn từ nội tạng bị tàn phá ập đến, ta không chịu nổi mà hét lên: "Á!!!"

Máu vọt ra, toàn thân ta như mất hết sức lực.

Ta nghiến răng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng Phong và Dương Kỳ đang hoảng loạn.

Cười như thể đã giải thoát.

"Các người, không xứng để thu thập t.h.i t.h.ể của ta."

"Chỉ mong kiếp sau, đừng gặp lại các người nữa..."

Kiếp này, ta sống quá bẩn thỉu rồi.

Có thể sống để báo thù cho gia tộc Phương, đã là mãn nguyện.

Còn về những lời Dương Kỳ nói, ta hiểu rõ.

Nhưng, một người mang tội nghiệt nặng như ta, làm sao có thể sống thỏa mãn?

Ch/ết, mới là sự giải thoát tốt nhất.

Vào khoảnh khắc ta ch/ết đi, ta nhìn thấy nước mắt và sự tuyệt vọng của Dương Kỳ và Thẩm Lăng Phong.

Nhưng ta cũng nhìn thấy cha và huynh trưởng ta, đang cười vẫy tay chào ta.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má ta.

Ta cười như thể được giải thoát.

Phương Miểu, nếu có kiếp sau, đừng yêu nữa…

Hết.

Loading...