Trời sáng .
Ngày công bố kết quả khoa cử đến, đông mặt bảng thông báo.
Lễ bộ đem theo tới quán trọ tuyên thánh chỉ: “Khoa cử đỗ tam giáp – Dung Ngạn”
Chủ quán trọ vui mừng khôn xiết, đưa theo tới phòng trọ rách nát của Dung Ngạn: “Dung đại nhân, chúc mừng ngài, đỗ !”
Cánh cửa căn phòng mở, một đàn ông trẻ mặc vải thô bước , chắp tay chào lễ độ: “Tiểu sinh Dung Ngạn các vị giúp đỡ nhiều.”
“Không , mới là Dung Ngạn!”
“Chưởng quầy, tiểu nhị, các nhận ?"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dung Ngạn thực sự xông tới mặt bọn họ lớn tiếng đôi co.
Không một ai lời .
Không một ai thể thấy .
Người trong nhà trọ dường như mất ký ức, một ai ý thức Dung Ngạn thực chất Dung Ngạn đây từng ở trong nhà trọ .
Mọi xung quanh huyên náo, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên Dung Ngạn giả, chúc mừng , đeo vòng hoa đỏ rực rỡ lên n.g.ự.c .
Dung Ngạn lúc mới thức tỉnh, bản c.h.ế.t .
Vào cái đêm đen như mực hôm qua t.h.i t.h.ể y vứt ở bãi tha ma.
Cái thanh niên trạc tuổi y mạo danh phận ngẩng cao đầu cưỡi ngựa giữa hào quang.
Quần áo mới, ngựa trang nghiêm, tới chúc mừng.
Công thành doanh toại, vinh quang tổ tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khong-phu-minh-nguyet-khong-phu-khanh/chuong-15.html.]
Đây là viễn cảnh mong mỏi suốt bao năm, là tâm nguyện cả đời .
Mười năm gian khổ đèn sách, một ngọn lửa hóa thành tro bụi.
Lan Nhi của y vẫn đang ở thôn Nam Bính ngóng trông sẽ bao giờ gặp y nữa.
Người khi c.h.ế.t nếu chịu đả kích ủy khuất cực lớn oán khí mạnh mẽ tiêu tan, mà chấp niệm thành thì sẽ hóa lệ quỷ, tìm hại y để báo thù, như mới thể luân hồi.
Dung Ngạn giả tên là Cao Minh Viễn.
kẻ đầu sỏ là Tiêu Ngọc Minh.
Vô đêm linh hồn Dung Ngạn bay phòng của Tiêu Ngọc Minh.
Lúc Tiêu Ngọc Minh bộ thường vô tình vấp những thứ thấy .
Lúc Tiêu Ngọc Minh đang hưởng thụ hoan ái thì nến trong phòng đột nhiên tắt lịm, những cơn gió lạnh thổi trong rèm giường dọa y lạnh sống lưng.
Mực bên trong nghiên mực của Tiêu Ngọc Minh bỗng hóa thành máu.
Những chuyện kỳ lạ như liên tiếp xảy .
Thời gian dài khiến tinh thần của y trở nên tệ, bẹp giường bệnh, miệng lẩm nhẩm những lời vô nghĩa. Rất nhiều đại phu tới nhưng đều bất lực.
Đột nhiên một hôm Tiêu Ngọc Minh tỉnh dậy, tâm tình tính cách cũng đổi, nhưng do quyền lực uy thế của y ai dám gì.
Dung Ngạn theo Tiêu Ngọc Minh một thời gian, nhân lúc y đang bệnh mà mô phỏng hành vi lời của y, dần dần quen thuộc với các vị quan trong triều từ đó tìm hiểu sâu việc triều chính.
Sau cũng thế Tiêu Ngọc Minh lên triều.
Hoàng đế đương thời mới chỉ hai mươi ba tuổi, nhu nhược yếu đuối, tuân theo răm rắp lời của thủ phụ đại nhân.