Cha mẹ một phòng, em trai một phòng, chị gái cũng có phòng riêng.
Còn tôi, chỉ có thể chen chúc với chị.
Chị không quen, tôi cũng không quen.
Họ đối với tôi rất khách sáo, còn tôi đối với họ thì xa cách.
Hôm ấy tan học muộn, tôi về nhà thì cửa đã khóa.
Dãy ký túc xá của nhà máy thời đó, ít khi nào đóng cửa. Nhưng hôm nay, cửa khóa chặt.
Từ bên trong vang lên tiếng cười đùa rôm rả.
Nhà cũ cách âm kém, tôi đưa tay định gõ cửa, chợt nghe mẹ tôi nói: "Không có con bé hai ở nhà, không khí dễ chịu hẳn."
Cha tôi ngắt lời: "Nói linh tinh cái gì đấy?"
Chị gái và em trai đồng thanh hưởng ứng: "Mẹ nói có sai đâu? Con bé ấy cứ như người ngoài, lúc nào cũng dè dặt, làm tụi con cũng chẳng biết phải cư xử thế nào cho tự nhiên."
Tôi rụt tay lại, ôm cặp ngồi thụp xuống trước cửa, không biết nên làm gì.
Ngồi bao lâu rồi nhỉ?
Trời dần tối, cô hàng xóm bước ra đổ rác, nhìn thấy tôi.
"Tiểu Chung, sao ngồi đây vậy con?"
Giọng cô ấy cố tình to hơn bình thường, chắc là muốn nhắc nhở cha mẹ tôi.
Quả nhiên, cửa mở.
Tôi cảm kích cô ấy vô cùng, vì đã giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử này.
Mẹ tôi cảm thấy mất mặt, hằn học: "Con bé này, sao lại ngồi trước cửa thế? Muộn thế này còn không chịu về nhà, có biết cha mẹ lo lắng thế nào không?"
Nếu là chị tôi hay em trai tôi về nhà trễ thế này, chắc mẹ đã mở cửa ngóng ra ngoài cả chục lần rồi.
Còn tôi, bà chỉ biết trách móc và càm ràm.
Tối hôm đó, bà cứ liên tục mắng tôi.
Cả nhà đều rất ăn ý, không ai hỏi tôi đã ăn tối chưa.
Không cần nói ra, tôi cũng hiểu, đây là một hình thức trừng phạt.
Trong căn nhà đó, họ là đồng minh. Còn tôi, chỉ là kẻ ngoài cuộc.
5
Tôi và Chu Húc Chi ngồi trong sảnh, xếp hàng chờ.
Anh ta hỏi: "Mấy hôm nay em đi đâu?"
Tôi thấy chẳng cần phải trả lời, bèn đẩy tờ thỏa thuận ly hôn sang phía anh ta: "Xem có gì cần bổ sung không?"
Chu Húc Chi cười nhạt: "Em đừng có hối hận đấy!"
Tôi nhìn anh ta: "Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi, thấy còn thú vị nữa không?"
Ly hôn thuận tình rất đơn giản.
Nộp hồ sơ ở cục dân chính, chờ hết thời gian suy nghĩ lại, rồi quay lại lần nữa là xong.
Ngoài nhà và xe, chúng tôi chẳng có tài sản gì đáng kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khong-co-thuoc-hoi-han/4.html.]
Chiếc xe cũ đã chạy hơn ba năm, đâu còn giá trị mấy.
Căn nhà vẫn còn nợ ngân hàng.
Theo thỏa thuận, Chu Húc Chi lấy nhà, bù lại, anh ta phải trả tôi một nửa số tiền đã góp vào, bao gồm phần đặt cọc và số tiền đã trả ngân hàng.
Tổng cộng: 354.700 tệ.
Nhìn con số được tính chính xác đến hai chữ số thập phân, tôi bật cười.
Chu Húc Chi lập tức chột dạ, ấp úng giải thích: "Anh… anh thực sự không có nhiều hơn nữa đâu…"
Với mức thu nhập hiện tại của anh ta, số tiền này chẳng phải gánh nặng gì to tát.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn thất vọng nữa.
Dù sao thì, người đàn ông này từng không nỡ bỏ 3.850 tệ ra vì tôi.
Bước ra khỏi cục dân chính, Chu Húc Chi hỏi: "Em đi đâu? Có cần anh chở không?"
Tôi lắc đầu, tự gọi taxi đến một nhà hàng Nhật.
Nhiều năm rồi, tôi lại trở về kiểu sống của mình, ăn no là được, chẳng cần lo cho ai nữa.
Hồi nhỏ tôi sợ cô đơn, sau này tôi mới hiểu, dù xung quanh có đầy người, vẫn có thể cảm thấy cô đơn.
Chưa được mấy hôm yên ổn, mẹ Chu Húc Chi đã tìm đến tận công ty tôi.
Bà ta vốn giỏi diễn kịch, lúc này càng bộc lộ hết khả năng, đứng ngay trước mặt đồng nghiệp tôi, vừa khóc vừa kể lể:
"Chung Dư, con đòi ly hôn đột ngột như vậy, lại muốn nhiều tiền thế, nhà bác làm sao mà xoay kịp?"
"Bao năm nay hai đứa cưới nhau, mua nhà, gia đình bác đã vét sạch rồi. Con bảo bây giờ kiếm đâu ra 3, 400.000 đây?"
"Con trai bác ngoan ngoãn, không rượu chè, không cờ bạc, không gái gú, không bạo lực. Con nói ly hôn là ly hôn, bác biết phải làm sao?"
Cửa văn phòng chật kín người đứng xem.
Tôi im lặng nhìn bà ta diễn.
Bà ta vẫn tiếp tục gào khóc: "Bao năm nay, con còn chưa sinh được đứa con nào cho nhà họ Chu! Dựa vào đâu mà đòi mấy chục vạn?"
Chị đồng nghiệp của tôi không nhịn được nữa, cất giọng lạnh tanh:
"Nói vậy là không được đâu, sinh con chẳng phải chuyện của riêng Tiểu Chung!"
"Còn nữa, tôi nhớ năm ngoái Tiểu Chung từng có thai, sau đó vì lo chuyện nhà cửa cho các người mà đứa bé không giữ được đúng không?"
"Khi nào?" Chu Húc Chi chen từ ngoài cửa vào, trầm giọng hỏi.
"Chung Dư, khi nào thì chúng ta từng có con?"
Nhìn bộ mặt đau khổ như cha c.h.ế.t mẹ mất của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
"Chu Húc Chi, hôm nay các người đến đây để tính sổ à?"
Xung quanh toàn là người hóng chuyện, anh ta theo bản năng biện bạch: "Không, không phải…"
"Vậy thì tính sổ ngay trước mặt mọi người đi."
Lúc cưới nhau, cả hai chẳng ai có tiền. Ngày đi đăng ký kết hôn, chúng tôi vét sạch túi mua đôi nhẫn vàng.
Khi mua nhà, vay tiền đứng tên Chu Húc Chi, tiền đặt cọc tôi chuyển vào thẻ anh ta để trả.
Tiền đặt cọc là 480.000 tệ, tôi chuyển cho anh ta 250.000 tệ.