Không biết yêu - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-28 00:21:33
Lượt xem: 2,611
KHÔNG BIẾT YÊU [FULL]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tác giả: 予你欢喜
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
-----
Tối qua là sinh nhật của Tống Nham, anh ta uống rất say.
Sáng sớm thức dậy, anh ta ném cho tôi một cái hộp nhỏ: “Nhớ uống. Đều là người trưởng thành, đừng để lại hậu quả.”
Tôi nắm chặt thuốc, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Anh có thể đưa tôi về thành phố không, ở đây không gọi được xe.”
Anh ta cúi đầu cài nút áo sơ mi, ánh mắt quét qua tôi: “Không thể, buổi sáng tôi có cuộc họp.”
Trước khi đi, anh ta dặn dò tôi: "Triệu Ninh Trí, chúng ta chỉ là bạn bè, không nên suy nghĩ lung tung.”
Tiếng đóng cửa vang lên, tôi rốt cục đứng không vững nữa, ngã quỳ trên mặt đất.
1.
Tôi khó khăn rửa mặt, lê đôi chân mệt mỏi rời đi. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, tôi có thể cảm giác được ánh mắt mập mờ không rõ của bọn họ khi nhìn tôi. Tôi cười khổ, trước mắt buồn rầu không phải ánh mắt bảo vệ, mà là làm sao trở về thành phố.
Tối hôm qua là sinh nhật Tống Nham, tất cả mọi người đều uống say, tôi không say, tỉnh táo nhìn anh ta, tỉnh táo nghe anh gọi tên Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên, là em gái tôi, cũng là bạn gái cũ của Tống Nham.
Nói cũng buồn cười, rõ ràng mười năm trước là tôi quen biết Tống Nham trước, nhưng Tống Nham lại hẹn hò với Triệu Nguyên.
Ngày hôm đó, anh ta ôm vai tôi, thần bí đưa cho tôi một lá thư. Tôi tưởng lá thư đó là dành cho mình. Trái tim không thể khống chế nhanh chóng loạn nhịp. Nhưng khi nghe được lời của anh ta, nhịp tim đột ngột tăng đột nhiên dừng lại.
Anh ta nói: "Triệu Ninh Trí, giúp tôi đưa lá thư này cho Triệu Nguyên. Nếu thành, chúng ta sẽ là người một nhà.”
Ký ức có khoảng trống ngắn ngủi, bởi vì tôi không nhớ rõ lúc đó đã trả lời anh ta thế nào. Càng không nhớ rõ tôi rời đi ra sao, rồi chuyển thư cho Triệu Nguyên bằng cách nào. Tôi chỉ biết là, từ đó về sau, hotboy lớp 11 Tống Nham và hoa khôi lớp 10 Triệu Nguyên, như hình với bóng, trở thành giai thoại.
Sau đó, hai người phân phân hợp hợp, Triệu Nguyên thi đại học không đỗ, ra nước ngoài du học, bọn họ chia tay. Suốt bốn năm đại học, Tống Nham buồn khổ chán chường, tôi cũng như thế.
Trường học của chúng tôi ở cùng một thị trấn đại học, mỗi cuối tuần, chúng tôi đều gặp nhau, uống rượu, ca hát thậm chí ngủ đêm ở quán net. Có một lần anh ta say rượu, đều ôm tôi khóc: “Triệu Ninh Trí, vì sao em không phải là Triệu Nguyên.”
Phải, tại sao tôi không phải Triệu Nguyên? Giá như tôi là Triệu Nguyên, tôi có thể yêu anh ta hết lòng, ôm anh ta, an ủi khi anh ta suy sụp, cô đơn. Đáng tiếc là không. Đối với Tống Nham mà nói, tôi chỉ là chị của Triệu Nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khong-biet-yeu/1.html.]
Đi đi lại lại suy nghĩ lung tung không có logic, tôi cởi giày cao gót, đi chân trần trên con đường ẩm ướt lạnh lẽo. Tôi không thích đi giày cao gót, lại càng không thích mặc váy. Nhưng Tống Nham thích, cho nên... tôi cũng thích.
Con đường này thật dài, dài bằng mười năm tôi đã đi qua, nhìn lại chỉ thấy cô đơn lẻ loi.
2.
Tôi cho rằng trong đoạn tình cảm không nhìn thấy ánh sáng này, tôi đã chịu đủ khổ rồi. Nhưng tôi không ngờ, ngày hôm sau khi nhận được tin nhắn của Tống Nham, tôi vẫn không thể khống chế chờ mong. Kết quả, tin nhắn chỉ có mấy chữ đơn giản: [Nhớ uống thuốc.]
Dòng chữ không có hơi ấm mang đến cho tôi sự lạnh lẽo vượt xa tưởng tượng. Tôi xem đi xem lại rất nhiều lần, đến cuối cùng tôi cũng sắp không nhận ra mấy chữ này nữa.
Tôi biết rõ, tôi có xem nhiều lần nữa, những lời này cũng sẽ không thay đổi, nhưng tôi vẫn luyến tiếc không nỡ xóa đi.
Đêm qua về nhà, bị cảm lạnh, hôm nay thân thể không thoải mái lắm, xin nghỉ với công ty. Qua một ngày, thân thể cuối cùng cũng tốt hơn không ít, tôi mới đến công ty.
Cuộc sống giống như lại trở về cuộc sống bình tĩnh khô khan lúc trước, nhưng lại cảm giác có chỗ nào đó không giống.
Có chỗ nào không giống chứ? Giống như là đã đạt được cái gì, nhưng lại mất đi nhiều hơn. Tôi có chút hoảng hốt, trong lòng có thứ gì đó giống như đang chậm rãi tản đi.
Tuần sau, tôi nhận được điện thoại của Tống Nham. Nói thật, anh ta chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi, dù sao tôi cũng là chị gái của bạn gái cũ anh ta yêu mà không có được.
Anh ta càng liên hệ với tôi thì nỗi buồn vì không thể yêu anh ta trong tôi lại càng sâu sắc hơn. Tôi hít sâu, nhanh chóng bình phục tâm tình, ngữ điệu thả chậm, vờ như không có việc gì nghe điện thoại: “A lô?”
“Triệu Nguyên đã về chưa?”
Triệu Nguyên.
Hai chữ này, tôi đã nghe anh ta nói qua vô số lần. Nhưng lần này vẫn trái tim tôi vẫn đau đớn như cũ.
Tôi không biết Triệu Nguyên có trở về hay không, không ai nói cho tôi biết. Tôi nhanh chóng lật xem vòng bạn bè của Triệu Nguyên, cũng không có tin tức trở về. Nhưng ngữ khí của anh ta rất khẳng định, đây nhất định là sự thật.
Đúng vậy, là chị của Triệu Nguyên nhưng tôi cũng không biết, anh ta lại biết. Tống Nham à Tống Nham, anh rốt cuộc thích Triệu Nguyên đến mức nào mà mấy năm nay ở trong nước, vẫn yên lặng chú ý đến em ấy, không buông tha một cơn gió thổi cỏ lay.
Tôi nói không biết.
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, giống như là đè nén không được, vội vàng nói: "Tối nay, tôi có thể đến nhà em ăn cơm không?"
Tôi không hiểu và tôi không muốn hiểu.
Tại sao?
Vì sao Tống Nham kiêu ngạo kia, không nhận được lời mời, lại đề nghị cùng tôi về nhà ăn cơm?
Thật ra tôi biết tại sao. Tống Nham thích Triệu Nguyên, thích đến mức có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Nghĩ kỹ thì, tôi và Tống Nham, hình như cũng không có gì khác nhau.