Khoá tình yêu của kẻ bệnh kiều - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-08-18 14:07:12
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn tay cầm chuột của run lên.

Lý do tiểu thuyết ở đây, một là vì nền tảng đủ bí mật, hai là vì Lộ Yến chắc chắn sẽ tiểu thuyết.

ngờ tiểu thuyết nổi tiếng, cũng ngờ Lộ Yến tiểu thuyết.

Như sáu năm , ý nghĩ đầu tiên trong đầu là xóa tài khoản và rời khỏi mạng.

Tay còn kịp động, một tin nhắn riêng nhảy , đó là hai tin, ba tin, bốn tin.

Lúc tim nhảy lên tận cổ họng, lý trí bảo đừng mở , nhưng tay vẫn mở tin nhắn riêng theo tiếng gọi của trái tim.

[Dạng Dạng, em đừng xóa tài khoản.]

[Dạng Dạng, gần ba năm , hàng trăm thành phố mà vẫn tìm thấy em.]

[Dạng Dạng, chứ? Sao em là con gái của Đường Diệu Thiên chứ? Lần đầu tiên thấy em, ! Lần đầu tiên đến trường việc gặp em đến báo danh, điều tra . Lúc đó nghĩ, như thể con gái chứ?]

[Nhìn thấy em trốn ký túc xá, lén lút băng bó vết thương cho một con mèo hoang, nghĩ, như thể một cô con gái như em chứ? Anh sống trong bóng tối, rơi xuống đầm lầy, còn em thuần khiết như một tờ giấy trắng, thể như chứ?]

[Cho đến khi tra quá khứ của em, cho đến khi em đăng ký diễn đàn do tạo , cho đến khi chuyện đều ngoài tầm kiểm soát của .]

[Đường Diệu Thiên c.h.ế.t trong tù, khi tin máy tính với vẻ mặt tê dại, còn trong máy tính là em phàn nàn với rằng cơm hôm nay khó ăn. Anh nghĩ, ông c.h.ế.t , thì để em bồi thường .]

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Tin nhắn riêng vẫn nhảy từng cái một, bên là sự gấp gáp của Lộ Yến.

Anh sợ chậm một chút nữa, sẽ biến mất.

[Dạng Dạng, em liên quan đến ông ! Chỉ em, duy nhất em mới thể kéo khỏi ác mộng.]

nghẹn ngào thành tiếng.

thể tưởng tượng , năm qua năm khác, Lộ Yến trải qua những gì. Rõ ràng hết chuyện, chẳng cho một lời; rõ ràng những điều vốn nên do gánh chịu, âm thầm chịu đựng tất cả một .

[Đường Dạng, em ? Anh cầu xin em ?]

Tin nhắn riêng cuối cùng dừng màn hình.

Tất cả yêu cầu của Lộ Yến, đều thể từ chối.

chậm rãi gõ bàn phím: [Được.]

Vừa đến ngày kết thúc khóa học, xử lý xong việc, mua một vé máy bay trở về.

đội mũ lưỡi trai, nhét tai tai, ôm album ảnh trong n.g.ự.c ngoảnh đầu bước khỏi căn nhà mà sống hơn hai năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khoa-tinh-yeu-cua-ke-benh-kieu/chuong-22.html.]

Âm thanh thông báo của tiếp viên hàng vang lên mười phút , máy bay mới hạ cánh xuống đất một cách định.

Hành khách trong máy bay hết, mới đeo tai chậm rãi bước ngoài. Ở cửa đón nhiều đang chờ đợi, nhưng liếc mắt một cái thấy đàn ông đang đeo khẩu trang chỉ lộ đôi mày.

Anh bước đến mặt , luống cuống cúi đầu, nhỏ giọng : "Thầy."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm , buộc ngẩng đầu . thấy vô ngôi nhỏ vụn trong mắt , một khuôn mặt quá khẩu trang che phần lớn.

"Đồ vô lương tâm nhỏ, đường về ?"

Lúc , đám đông qua dường như biến mất trong chớp mắt, giữa đất trời chỉ còn và Lộ Yến.

nhẹ nhàng ôm lấy hình gầy gò của , dụi mũi lồng n.g.ự.c :

"Thầy, em về ."

Về để bù đắp cho thầy. Nhất định sẽ bù đắp cho thầy thật .

Phiên ngoại Lộ Yến

những tự xưng là ông bà ngoại nuôi ở quê, bố là ai, cũng từng gặp .

Vì dinh dưỡng kém trong thời gian dài, gầy yếu hơn hẳn những đứa con trai cùng tuổi. Mỗi khi bọn họ ném bùn đất, ném đá , chỉ thể cắm đầu bước nhanh hơn, nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi bọn họ là .

tưởng rằng những ngày tháng sẽ cứ thế mà trôi qua, nhưng hôm đó, tan học trở về nhà, phát hiện cửa nhà mở toang. Bên ngoài cửa, đặt một chiếc vali mà từng thấy bao giờ.

Trong cửa, là một phụ nữ ăn mặc lòe loẹt.

Người phụ nữ đầu thấy , khuôn mặt còn trẻ hiện lên một nụ : “Yến Yến, đến chỗ nào.”

lùi về một bước, tăng nhanh bước chân, thẳng về phía bà .

tưởng rằng đang về phía mặt trời, hóa địa ngục cũng phân tầng.

Người phụ nữ tự xưng là đưa lên thành phố. Bà mua cho quần áo mới, cặp sách mới, gửi một ngôi trường trong thành phố.

Tất cả những điều đó giống như một giấc mộng chẳng tỉnh .

mộng, suy cho cùng vẫn tỉnh.

Người phụ nữ bắt đầu dẫn từng đàn ông khác về nhà. Mỗi đều bắt gọi họ là bố.

Rõ ràng hôm còn quan trọng nhất trong lòng bà, hôm thể thờ ơ một đàn ông xa lạ đánh đập .

Trên , quanh năm thiếu những vết bầm tím; các buổi họp phụ , năm nào cũng chẳng ai đến; trong hồ sơ của , mục “bố” vĩnh viễn để trống.

Sau mới , chẳng qua chỉ là đứa con mà phụ nữ nỡ bỏ, nên mới giữ .

Loading...