Phụ , râu ria bỗng giật giật: "Nói bậy bạ gì đó? Con là Nhị tiểu thư của Tống gia , là con gái của Tống Nhan Ninh , ai dám gọi con là thấp hèn?"
Ta vội vàng quỳ xuống: “Phụ bớt giận.”
Vẻ mặt phụ van nài: “Mẫu , mặc dù Nhu di nương tuân thủ bổn phận, nhưng dù cũng xuất từ ca nữ. Nhu Nhi lớn , trưởng bối đắn dạy dỗ vẫn hơn.”
"Con trai bất hiếu, khiến mẫu ở tuổi mà còn lo lắng chuyện gia đình của con trai. Nhu Nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cứ để con bé ở bạn bên cạnh mẫu ."
Tổ mẫu cắn một miếng bánh ngọt, khi ăn xong mới mở miệng : "Cũng . Chỉ cần ngại cuộc sống vất vả ở Thọ An Đường của bà già , tới thì tới ."
Phụ vui mừng khôn xiết: “Nhu Nhi còn mau tới cảm ơn tổ mẫu . Nha đầu , thể nuôi dưỡng ở trong viện của tổ mẫu, đây chính là phúc của con.”
Ta trịnh trọng cảm ơn: “Con thích nơi của tổ mẫu lắm, tổ mẫu chê bai Nhu Nhi nghịch ngợm và ồn ào là .”
Tổ mẫu : "Sao tổ mẫu chê bai cháu gái ruột của chứ? Nếu như , ngày mai chuyển đến đây luôn ."
…
Đợi khi phụ rời , tổ mẫu quỳ lạy tượng Phật, rón rén bước .
Quỳ xuống bên cạnh tổ mẫu.
Tổ mẫu mở mắt, giọng kỳ ảo giống như thần chú của Đức Phật: “Di nương của cháu với cháu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khinh-nhan/chuong-10.html.]
Ta cũng thành kính : “Di nương với cháu. Di nương tấm lòng tựa hiền, trao cho cháu hình, mái tóc và làn da mười tháng mang thai, ngày đêm chăm sóc để cháu lớn lên bình an."
Tổ mẫu đầu sang, ngạc nhiên : “Vậy tại cháu đến Thọ An Đường của ?”
Đôi mắt của chút sợ hãi, chút dè dặt đáp:
“Di nương cho rằng nó cho cháu, nhưng thực tế nó chắc với cháu. Tống gia của chúng một gia đình bình thường, là con gái của Tống gia, nếu cứ chấp nhặt với di nương sẽ chỉ mất mặt cả nhà.”
“Phụ cũng là sinh cháu và nuôi dưỡng cháu, dòng m.á.u đang chảy trong cháu là của Tống gia. Trên di nương còn mẫu , phụ và tổ mẫu. Cháu gái dám lỗ mãng, cũng dám quên ơn sinh thành và dưỡng dục của di nương.”
“Trước mặt Phật Tổ, cháu gái thẹn với lương tâm.”
Đến năm mười hai tuổi, đích mẫu bắt đầu đưa tham gia nhiều bữa tiệc khác .
Khi đó tỷ tỷ hứa hôn với con trai thứ hai của đại tướng quân Trần Quốc, cả nhà đều hài lòng với mối hôn sự .
Đích mẫu bắt đầu thu xếp tìm một cho .
Tuổi tác của di nương ngày một tăng, trong thư phòng của phụ thêm vài nha thông phòng trẻ , thức đêm bầu bạn, hiển nhiên sự cưng chiều đối với di nương cũng vơi dần.
Trong lúc bà rảnh rỗi, ngày nào cũng đến Thọ An Đường tìm .
Lấy khăn tay lau nước mắt trong gió, đến độ yếu đuối thể tự lo cho bản : “Xem qua mấy năm nữa Nhị tiểu thư sẽ xuất giá, đời của chỉ nàng là con gái, dám thường xuyên tới quấy rầy sự yên tĩnh của lão phu nhân, chỉ mong lão phu nhân cho hai con bọn đoàn tụ thêm hai ngày.”