Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng mà tôi cũng đã nghe người ta nói rằng, nhà của em ấy cũng đã bị phá sản rồi.
Tôi thì lại không hề có tiền bạc gì cả, cho nên cũng không thể nào mà giúp em trả nợ được. Vậy cho nên em mới phải rời xa tôi đi hay sao hả?
Đây cũng là lần đầu tiên ở trong đời, mà tôi lại căm ghét chính bản thân mình đến như vậy đó. Số tiền tiết kiệm ít ỏi của tôi cũng đã cạn sạch cả rồi, cho nên tôi đành phải quay trở về lại Bắc Kinh thôi, rồi lại phải ở nhờ nhà của bạn mình nữa, sau đó thì tôi lại bắt đầu viết ra một cái hệ thống để mà có thể tìm kiếm được người.
Khi mà những mối quan hệ xã hội của tôi dần dần được mở rộng ra hơn nữa, thì tất cả mọi chuyện về nhà họ Dư cũng đã dần dần hiện ra rõ ràng hơn ở trước mắt của tôi rồi.
Tôi cũng đã dần dần tỉnh táo lại hơn rồi, rồi lại hiểu ra được một điều nữa. Rằng việc phá sản, thì đó không phải là một chuyện đùa đâu.
Lâu đài nguy nga tráng lệ của Dư Minh cũng đã hoàn toàn sụp đổ cả rồi.
Em ấy cũng đã phải rơi vào trong cõi trần tục đầy những bụi bặm rồi… Bây giờ đây, liệu em có còn đang ổn hay không vậy?
Hãy nhìn xem thử đi này, tôi thật sự rất là mâu thuẫn đó.
Tôi vừa cảm thấy giận dữ, lại vừa cảm thấy vô cùng lo lắng nữa.
Tôi vẫn cứ không tài nào mà tìm được Dư Minh cả.
Để mà có thể tránh được nợ nần, thì có vẻ như là cả nhà của bọn họ cũng đã phải đổi cả tên họ đi rồi lại còn phải sống một cuộc sống ẩn dật nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khi-tinh-yeu-la-su-giao-dich/phien-ngoai-goc-nhin-cua-nam-chinh-4.html.]
Tôi đã mua rất nhiều những món đồ mà Dư Minh đã từng rất thích trước đây.
Cái loại kem dưỡng da tay mà em hay thường dùng đó, nó thơm lắm, cho nên tôi cũng đã mua cả một bộ rồi.
Rồi lại còn có cả túi xách nữa, rồi lại còn có cả mỹ phẩm nữa, chỉ cần em chịu quay trở về thôi, là em đã có thể dùng tiếp được rồi.
Vào năm thứ tư kể từ khi mà Dư Minh đã biến mất đi rồi, thì tôi cuối cùng cũng đã có thể gặp lại được em rồi.
Vào tối ngày hôm đó, tôi đã cố tình là người ra về cuối cùng nhất, rồi lại đợi cho đến khi em tan ca rồi thì mới đi theo ngay sau lưng của em.
Chiếc thang máy từ trên tầng thứ 20 từ từ đi xuống dưới tầng thứ 1.
Cũng chỉ có vài phút ngắn ngủi mà thôi. Mà nó lại như thể là còn dài hơn cả hai mươi năm cuộc đời của tôi nữa.
Em ấy… tại sao lại cứ phải giả vờ như là không hề quen biết tôi vậy chứ hả?
Tại sao lại cứ luôn luôn tìm mọi cách để mà có thể tránh né được tôi vậy chứ hả? Đến mức mà… cũng không hề muốn phải nhìn mặt của tôi nữa hay sao hả?
Biết rất rõ ràng là có thể sẽ bị em ghét bỏ đó, nhưng mà tôi vẫn cứ phải gọi cô ấy lại.
Vành của chiếc mũ lưỡi trai được nhấc lên rồi, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể nhìn rõ được gương mặt ấy của em rồi.
Em đã gầy đi rất nhiều rồi, ở trong đôi mắt của em cũng không còn có được cái ánh sáng rực rỡ như của năm xưa nữa rồi.