Chiếc vòng tay ấy, chính là thành quả của biết bao nhiêu những đêm dài anh đã phải làm việc không hề ngơi nghỉ một chút nào cả.
Có phải là anh cũng đã từng giống như tôi của đêm nay đây, đã từng phải ngã gục xuống giữa trời tuyết lạnh giá, nhưng mà vẫn cứ không ngừng mà tiến về phía trước chỉ bởi vì muốn được tặng cho tôi món quà ấy hay không?
Thế mà bây giờ đây thì...
Anh lại đè tôi xuống đất, rồi lại còn cưỡng ép tôi nữa chứ.
Nhà của anh thì lại đầy ắp những món đồ xa xỉ mà tôi đã từng rất thích trước đây.
Liệu đó có phải là anh vẫn còn đang vương vấn tình xưa, hay là anh đang cố tình muốn sỉ nhục tôi đây? Tôi thật sự không tài nào mà hiểu nổi nữa, nước mắt của tôi cũng bất giác mà trào ra lã chã.
Dương Cảnh Chi sững cả người lại ngay tại chỗ, rồi lại lập tức tỏ ra vô cùng hoảng hốt.
Anh từ trước đến nay vẫn luôn không thể nào mà chịu nổi được mỗi khi mà tôi khóc đâu.
Cái điểm này của anh, thì vẫn cứ giống hệt như ngày xưa vậy.
Anh luống cuống chân tay mà vội vàng lau đi những giọt nước mắt cho tôi:
"Em đừng có mà khóc nữa, đừng có mà khóc nữa mà, tất cả đều là lỗi của anh cả, anh cũng chỉ là đang muốn dọa em một chút thôi mà. Hôm nay chính là ngày sinh nhật lần thứ 26 của em đó, anh đã mua một chiếc vòng tay mới để tặng cho em rồi đây này."
"Anh nói cái gì cơ chứ hả?"
Đến cả chính bản thân tôi cũng đã quên mất đi rằng hôm nay chính là ngày sinh nhật của mình rồi nữa. Dương Cảnh Chi lấy ra một chiếc hộp quà trông vẫn còn mới tinh.
"Em hãy nhìn xem thử đi này, liệu em có thích nó hay không?"
Anh định bụng sẽ thay một chiếc vòng tay mới cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khi-tinh-yeu-la-su-giao-dich/9.html.]
"Dư Minh ơi, chúng ta liệu có thể nào mà…"
Câu nói của anh còn chưa kịp dứt lời thì tiếng chuông cửa đã đột ngột vang lên rồi.
Tiêu Huy đang đứng ở ngay ngoài cửa, miệng thì lại đang ngậm một điếu thuốc lá:
"Dư Minh đang ở đâu vậy hả? Tôi đến đây là để đón cô ấy đó."
"Anh là ai vậy?"
"Tôi chính là hôn phu của cô ấy đó, chẳng lẽ là cô ấy vẫn chưa hề nói cho anh biết hay sao hả?"
Dương Cảnh Chi sững cả người lại ngay tại chỗ, chiếc vòng tay trên tay anh cũng đã rơi xuống tấm thảm lót sàn từ lúc nào không hay rồi.
Tôi theo Tiêu Huy rời đi.
Anh ta không hề hạ cửa kính xe xuống, lại còn hút thuốc liên tục không ngừng nghỉ, khiến cho tôi phải ho sặc sụa cả lên.
Tôi và Tiêu Huy vốn dĩ đã quen biết nhau từ trước rồi.
Vào cái lúc mà gia đình của tôi vẫn còn chưa bị phá sản, thì anh ta cũng đã từng tỏ tình với tôi rồi, nhưng mà tôi vào khi ấy thì lại chỉ một lòng một dạ mà hướng về phía của Dương Cảnh Chi mà thôi, cho nên cũng đã từ chối anh ta đến vài lần rồi.
Cho đến tận tuần trước đây, thì anh ta lại đột ngột xuất hiện trở lại.
Tiêu Huy đã nói rằng, chỉ cần tôi chịu đồng ý lấy anh ta làm chồng, thì anh ta sẽ giúp tôi trả hết toàn bộ số nợ nần đó.
Tôi đã hỏi anh ta là tại sao lại như vậy.
Anh ta tỏ ra vô cùng đắc ý mà nói rằng:
"Anh chỉ muốn chứng minh cho em thấy rằng em đã chọn sai người rồi. Người duy nhất có thể cứu được em vào lúc này thì chỉ có một mình anh mà thôi. Cái thằng nhà nghèo đó thì cũng chỉ có thể làm cho em thêm khổ sở hơn mà thôi."
Ồ, thì ra là anh ta muốn cưới tôi về làm vợ, cũng chẳng qua chỉ là vì cái lòng tự tôn của một người đàn ông mà thôi.