Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khi Tình Yêu Là Sự Giao Dịch - 11

Cập nhật lúc: 2025-06-07 10:26:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Văn Văn mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, đôi mắt của cô ấy rưng rưng lệ.

"Tiểu Du ơi, tớ cứ ngỡ rằng cậu sẽ là người đầu tiên ở trong bọn mình được lên xe hoa đấy."

"Nếu như mà tớ lại cưới sớm như vậy, thì làm sao mà có thể làm phù dâu cho cậu được cơ chứ."

"Cậu còn dám nói như vậy nữa hay sao hả! Bốn năm trời cậu biệt tích không một lời từ biệt, tớ đã giận cậu đến mức muốn c.h.ế.t đi được luôn đó!"

"Tớ biết là tớ đã sai rồi! Kể từ bây giờ trở đi tớ sẽ không bao giờ đi đâu nữa cả, sẽ ở lại đây để mà bù đắp cho cậu thật tốt."

Văn Văn bật cười trong khi những giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài trên má:

"Vào lúc đó tại sao cậu lại đột ngột mất tích như vậy chứ hả? Liệu có chuyện gì xảy ra mà lại không chịu nói cho bọn tớ biết hay sao, bọn tớ hoàn toàn có thể giúp đỡ cậu được mà."

Tôi cúi gằm mặt xuống đất rồi lại nhìn vào mũi chân của mình. Phải một lúc lâu sau đó, tôi mới có thể nói ra được những nỗi lòng mà mình đã chôn giấu suốt bao nhiêu năm qua.

"Tớ chưa bao giờ phải trải qua một cú sốc lớn đến như vậy cả đâu, Văn Văn à. Cảm giác khi ấy cứ như thể là cả một cuộc đời của tớ đã hoàn toàn sụp đổ rồi vậy, tớ thật sự không biết phải làm như thế nào nữa, lại càng không dám phải đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người nữa. Cho dù đó chỉ là sự thương hại đi chăng nữa, thì tớ cũng vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn. Có lẽ là cũng do một chút bốc đồng nhất thời, cho nên tớ đã xóa hết đi mọi liên lạc rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khi-tinh-yeu-la-su-giao-dich/11.html.]

Văn Văn khẽ thở dài một tiếng não nề:

"Dương Cảnh Chi khi ấy đã tìm cậu đến mức suýt chút nữa thì đã phát điên lên rồi đấy."

"Cậu nói cái gì cơ chứ hả?" Tôi sững cả người lại ngay tại chỗ.

"Chẳng lẽ là cậu vẫn chưa hề biết hay sao hả? Anh ấy đã tìm đủ mọi cách có thể rồi đó: nào là hỏi han thầy cô giáo, rồi lại còn liên hệ cả với nhà trường nữa, thậm chí còn suýt chút nữa là đã phải báo cả cảnh sát rồi nữa đó. Khi ấy thì anh ấy vẫn còn đang rất nghèo khó, lại chẳng hề có lấy một mối quan hệ nào cả, cho nên cũng không tài nào mà tìm được cậu cả, cuối cùng thì anh ấy đã phải đến tận nhà của cậu để mà tìm đó."

Văn Văn nhìn vào vẻ mặt của tôi rồi lại nói tiếp rằng:

"Cậu thì cũng biết rõ rồi đấy, anh ấy vốn dĩ rất là sợ ba mẹ của cậu mà... nhưng mà anh ấy vẫn cứ lấy hết tất cả mọi can đảm của mình để mà đến đó. Ai mà có thể ngờ được đâu cơ chứ, cả nhà của cậu khi đó cũng đã dọn đi hết cả rồi, chẳng còn một ai ở lại đó nữa cả."

"Vào chính lần đó cũng là lần đầu tiên mà tớ nhìn thấy Dương Cảnh Chi phải gục ngã đến như vậy đó, anh ấy đã ngồi ở ngay trước cửa nhà của cậu, rồi lại khóc lóc thảm thiết như một đứa trẻ con vậy."

"Nghe người ta đồn rằng sau đó thì anh ấy cũng đã biết được rằng cậu có thể sẽ vào trong Nam để sinh sống cho nên cũng đã vào đó để mà tìm kiếm rồi, nhưng mà cũng chẳng hề thấy được cậu ở đâu cả. Rốt cuộc là cậu đã đi đâu vậy hả?"

Tôi chậm rãi mà nói rằng:

"Quảng Châu này, rồi lại đến Quý Dương này, rồi lại đến cả Côn Minh nữa... cũng có rất nhiều nơi lắm, đến cả chính bản thân tớ cũng không tài nào mà nhớ hết được nữa. Cũng chỉ bởi vì liên tục bị người ta đòi nợ, cho nên gia đình của tớ đã phải đổi cả tên họ đi nữa, rồi lại gần như là cứ hai tuần lễ là lại phải chuyển nhà đi một lần."

Loading...