Chúng tôi vừa bước vào thềm cửa, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên thật buồn nôn.
Anh trai tôi đang trần truồng nằm trên giường, sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng.
Anh ấy kiệt sức, sắp mất mạng rồi.
Cửa sổ sau tường vẫn mở, trong hay ngoài phòng đều không thấy bóng dáng của con khỉ hoang kia.
Nó bỏ chạy rồi.
Cả người anh tôi lạnh lẽo, hai chân run rẩy cứng ngắc, mẹ tôi lo đến mức rơi nước mắt.
“Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ...”
Bà ấy đưa tay với vào miệng anh trai tôi, lo anh ấy sẽ cắn đứt đầu lưỡi mình.
Bà ấy lại nhìn về phía tôi, thúc giục:
“Hồng Tú, mau đến thôn Đông mời chú Liễu sang đây!”
3.
Tôi mím môi tìm kiếm những ký ức còn sót lại trong đầu.
Sau khi nhớ ra vị trí nhà chú Liễu, tôi vội cầm đèn pin chạy ra ngoài.
Màn đêm đen kịt, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng tròn, vô cùng lạnh lẽo.
Nếu hai bên đường ở nông thôn không phải là những cánh đồng ruộng hoang vắng, thì chính là những ngôi mộ đứng sừng sững với đủ kích cỡ.
Dù là hàng xóm ở chung quê nhưng mọi người cũng không quá thân nhau.
Mỗi nhà đều cách nhau rất xa, mỗi hộ giữ một mảnh đất.
Tôi chạy đến nỗi lồng n.g.ự.c rực lên, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Cách đó vài bước, trong rừng vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên.
Tôi lập tức dừng bước.
Tôi chiếu thẳng đèn pin trắng vào bụi gai cách đó không xa, nhưng lại không thấy gì.
Tôi nhấc chân, chạy về phía trước mấy bước.
“Lộc cộc, lộc cộc...”
Con đường nhỏ ở quê trống trải, nên chắc hẳn chỉ có tiếng chân của một mình tôi mới đúng.
Sao lại có hơn một tiếng bước chân?
Tôi nhạy bén quan sát xung quanh, ước lượng khoảng cách từ chỗ tôi đến căn nhà sáng đèn gần nhất còn mấy chục bước chân.
Tiếng sột soạt phía sau cách tôi càng ngày càng gần.
Nhưng mỗi khi tôi quay lại thì chỉ nhìn thấy mấy ngọn cỏ dại bên đường dưới ánh trăng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ngoài ra, tôi không thấy gì nữa.
Tim tôi đập nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.
Tôi nắm chặt đèn pin, hít sâu và cúi đầu nhìn theo bóng của mình.
Tôi phải híp mắt nhìn kỹ mới phát hiện được một bóng đen nhỏ gầy đang chăm chú đứng ở sau lưng mình, dường như hoà làm một với bóng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nui-ma/chuong-2.html.]
Da đầu tôi tê dại, tôi cầm chiếc đèn pin ném mạnh ra sau.
Cái bóng kia chạy đi, cách tôi rất xa, hét lên khe khẽ chói tai.
Nhờ ánh trăng và đèn pin, tôi thấy rõ chủ nhân của cái bóng chính là con khỉ hoang.
Không biết từ khi nào, nó nín thở theo sát bên người, mà tôi lại không phát hiện.
Nó muốn làm gì?
Ánh mắt màu da cam của con khỉ hoang nhìn chằm chằm vào tôi, hai mắt như muốn nứt ra.
Cái miệng màu đỏ tươi mở to như đầu người.
Vốn dĩ nó trông giống một con ác quỷ.
Lúc này, trông nó rất tức giận vì quỷ kế bị vạch trần, chiếc răng nanh trắng của nó chĩa thẳng về phía tôi.
Nó còn mơ hồ hét lên:
“Của tao! Đó là của tao!”
Hai chân tôi xụi lơ, hét to chạy về phía trước.
Con khỉ hoang ngồi lên người tôi, cào vào sau lưng tôi như một người đàn bà chanh chua, gào thét:
“Của tao! Của tao!”
“Trả lại cho tao...!”
Tôi bị nó đánh cho choáng đầu, hình như mơ hồ nghe được tiếng mẹ gọi.
4.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt chính là khuôn mặt đầy màu sắc của con khỉ hoang kia.
Tôi hét to lên: “ A...”, rồi chạy đi rất xa.
“Đồ sao chổi này, mày kêu cái gì mà kêu? Cũng may là có chị dâu mày, nếu không mày c.h.ế.t ở ven đường làm mồi cho sói hoang rồi cũng không ai biết.”
Dứt lời, anh tôi ôm lấy bả vai con khỉ rồi hôn lên mặt nó.
Nghe mẹ tôi nói, nửa đêm, sau khi tôi đi không lâu thì anh trai tôi tỉnh dậy.
Anh ấy như trở thành một người khác, đầu óc nhanh nhẹn hơn.
Anh tôi vẫn luôn nhắc tới con khỉ hoang kia, nói là do nó cho anh ấy ăn thứ gì đó, nên bây giờ anh ấy cảm thấy bản thân như trẻ ra rất nhiều tuổi.
Tôi nhìn dáng vẻ đắc ý của anh trai nhưng không hề vui vẻ.
Làm sao anh ấy hiểu được con khỉ hoang ở cùng anh ấy cả ngày lẫn đêm không phải là do vui vẻ nhất thời?
Mẹ tôi bưng một bát canh gà đến trước mặt tôi.
Hai má của bà hồng hào, bà vui vẻ nói:
“Hồng Tú à, chị dâu của con đúng là may mắn trời cho.”
“Con nhìn xem, đó là cái gì?”
Theo hướng ngón tay của mẹ, tôi thấy chiếc giỏ tre ở phía sau cửa chất đầy những chiếc đĩa ngọc, vừa nhìn là biết có thể bán được không ít tiền.
Bây giờ bọn họ đều tưởng rằng con khỉ hoang kia cõng tôi về nhà trong lúc ngất xỉu ven đường.
Con khỉ hoang còn tuỳ ý lấy tay của anh tôi sờ vào phía sau nó, đuôi mắt giương lên, õng ẹo nhìn về phía tôi.