Khi Hoa Cát Cánh Nở, Xuân Cũng Chẳng Còn Sắc - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-25 01:55:21
Lượt xem: 494
Chương 1.
Năm thứ sáu yêu nhau, tôi vô tình sờ thấy một chiếc hộp đựng nhẫn cầu hôn trong túi áo khoác của bạn trai – Thẩm Lăng An.
Vào đúng ngày sinh nhật, tôi tràn đầy mong đợi, nhưng lại thấy trong vòng bạn bè đăng ảnh anh ta cùng một cô gái khác ra vào một nhà hàng cao cấp dành cho các cặp đôi.
Tôi vội vàng bắt xe đến nhà hàng đó, tận mắt chứng kiến anh ta quỳ một gối cầu hôn người khác, mọi người xung quanh đều reo hò cổ vũ họ mau chóng đến với nhau.
Sau khi nỗi thất vọng đã chất đầy, tôi không còn ầm ĩ như những lần trước, chỉ lặng lẽ gọi điện cho bố tôi.
“Bố, con đồng ý liên hôn với nhà họ Thịnh. Bắt đầu chuẩn bị hôn lễ đi ạ.”
Nghe tôi nói vậy, bố tôi khựng lại một chút, rồi lập tức vui mừng thấy rõ trong giọng nói:
“Con gái ngoan, cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi. Kết hôn, sống cả đời với nhau, điều quan trọng nhất vẫn là môn đăng hộ đối. Cháo trắng dưa muối ngoài kia nếm thử cho biết là được rồi, chứ đời này đâu thể sống mãi bằng cháo trắng được!”
Tôi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, một mình đứng lặng trong sảnh nhà hàng dành cho các cặp đôi, nhìn Thẩm Lăng An và cô gái kia ôm hôn trong tiếng reo hò chúc phúc của mọi người xung quanh.
Tất cả đều đang mừng cho họ, chỉ có tôi như một con rối gỗ cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Bố tôi dường như cũng nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên này, liền giục tôi: “Vậy khi nào con về nhà một chuyến, gặp mặt thái tử gia của nhà họ Thịnh? Bên đó người ta giục chuyện đính hôn mãi rồi.”
“Ba ngày nữa đi ạ. Để con xử lý xong mọi việc bên này, rồi sẽ về ngay.”
Sau khi cúp máy, có lẽ vì tôi quá lạc lõng giữa đám đông ồn ào, Thẩm Lăng An đang run rẩy đeo nhẫn cho cô gái kia, bỗng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt tôi qua đám đông.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cách một đám người.
Anh ta thoáng kinh ngạc vì sự có mặt của tôi, chau mày một chút, rồi lại dắt tay cô gái kia về chỗ ngồi.
Hoa hồng, sâm panh, tiếng dương cầm du dương, ánh nến lãng mạn… Suốt sáu năm yêu nhau, tôi chưa từng một lần được anh ta đưa đến những nơi như thế này.
Tôi xoay người rời đi, những người anh em thân thiết của Thẩm Lăng An cũng có mặt ở đó. Tôi đã thấy bức ảnh trong vòng bạn bè của một người trong số họ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trước khi bước ra khỏi đó, tôi còn nghe thấy tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay chúc mừng của họ:
“Đúng là trai tài gái sắc! Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thành đôi rồi!”
“Nào nào nào, nâng ly nào! Chúc mừng cặp đôi mới cưới, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Tôi chỉ biết cười chua chát trong lòng, sáu năm ở bên Thẩm Lăng An, những người thân thiết nhất của anh ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Nhưng tình cảm giữa anh ta và cô gái kia, thì ai nấy đều biết rõ.
Một cảm giác chua xót không tên dâng lên trong tim tôi.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Niềm hạnh phúc ngọt ngào khi phát hiện chiếc nhẫn cầu hôn trong túi áo khoác của anh ta ban sáng, giờ đây lại trở thành liều thuốc độc đốt cháy ruột gan.
Tôi bắt xe về nhà, thấy một chiếc bánh sinh nhật được giao đến tận cửa. Trên hộp có gắn một tấm thiệp viết tay, nét chữ của Thẩm Lăng An:
“Chúc bảo bối của anh sinh nhật vui vẻ, mọi điều suôn sẻ.”
Anh chàng shipper cười ngưỡng mộ: “Chị ơi, bạn trai chị thương chị thật đấy! Đây là chiếc bánh đắt nhất bên tôi đấy, còn tự tay viết thiệp nữa cơ!”
Tôi mở cửa, đặt chiếc bánh lên bàn mà không buồn nhìn kỹ. Hóa ra… anh ta vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật tôi. Nhưng anh ta lại làm gì vào chính ngày này?
Tôi ngồi phịch xuống sofa, mệt mỏi nhìn căn phòng trống rỗng, sống mũi cay cay, đôi mắt đỏ hoe lúc nào chẳng hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khi-hoa-cat-canh-no-xuan-cung-chang-con-sac/1.html.]
Khắp nơi trong căn phòng này đều là dấu vết cuộc sống chung của hai chúng tôi. Vậy mà bạn trai tôi lại mua nhẫn đính hôn… để cầu hôn người con gái khác.
Giờ đây nhìn chiếc bánh sinh nhật đó, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi ngồi lặng trên sofa rất lâu, lâu đến mức gần như quên cả thời gian.
Và rồi, cánh cửa căn hộ đột nhiên mở ra.
Chương 2.
Thẩm Lăng An trở về trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, tay còn ôm một bó hoa tươi.
Anh ta bước về phía tôi, trên mặt không hề có chút áy náy hay tội lỗi nào:
“Minh Sương, anh mang cho em hoa cát cánh mà em thích nhất.”
Hoa cát cánh, loài hoa tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và sự thủy chung duy nhất, giờ đây nằm trong tay Thẩm Lăng An, giống như một trò cười cay nghiệt.
Tôi đón lấy bó hoa, Thẩm Lăng An tưởng tôi đã nguôi giận, liền bắt đầu giải thích:
“Chung Yểu Yểu lần này bị chẩn đoán ung thư xương, ước nguyện duy nhất của cô ấy là được kết hôn với anh. Anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ anh lại để cô ấy thất vọng sao? Vậy nên… ba ngày nữa, anh sẽ đính hôn với cô ấy.”
“Em luôn là người hiểu chuyện, nhất định sẽ thông cảm cho anh, đúng không?”
Giọng điệu của anh ta không giống như đang giải thích, mà giống như đang thông báo.
Ba ngày nữa đính hôn với Chung Yểu Yểu sao?
Thật khéo, ba ngày nữa tôi cũng định rời đi.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Ngày xưa Thẩm Lăng An ghét nhất tính tiểu thư của tôi.
Anh ta từng nói tôi chỉ cần gặp chuyện nhỏ là lại chạy đến tìm anh ta gây chú ý, suốt ngày hỏi đi hỏi lại “Anh còn yêu em không?”.
Về sau tôi dần sửa đổi, cũng học được cách chịu đựng và nhẫn nhịn.
Giờ đây tôi không khóc lóc, không làm ầm, cũng không truy hỏi anh ta có còn yêu tôi hay không, điều đó lại khiến anh ta ngạc nhiên, liếc nhìn tôi một cái đầy khó hiểu.
“Ngày mai anh sẽ dọn ra ngoài ở với Yểu Yểu. Mấy tháng tới, chắc em phải chịu thiệt thòi một mình rồi.”
“Yểu Yểu đang bệnh, so với em thì… bây giờ cô ấy cần anh hơn.”
Tôi mỉm cười, đặt bó hoa xuống. Thấy tôi không phản đối, anh ta liền tiến lại gần định chạm vào mặt tôi.
Tôi khẽ nghiêng đầu tránh đi, cổ áo sơ mi của anh ta vẫn còn vết son đỏ rực, mùi nước hoa ngọt lịm từ người anh ta xộc thẳng vào mũi, khiến tôi buồn nôn không chịu nổi.
Bị tôi từ chối, Thẩm Lăng An có vẻ bực mình, không nói thêm gì, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Còn tôi, tôi ném cả hoa lẫn bánh sinh nhật vào thùng rác, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Hoa tôi không cần, Thẩm Lăng An tôi cũng không cần.
Ngôi nhà từng sống sáu năm này, tôi chẳng còn lưu luyến gì nữa.