Khách Sạn Âm Dương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-09 13:21:06
Lượt xem: 103
Tôi thất nghiệp được gần một tháng.
Thành phố mùa mưa ẩm ướt, người ta vội vã, còn tôi thì lê lết từ quán cà phê này đến quán ăn khác, tìm những chỗ có Wi-Fi miễn phí để nộp đơn xin việc.
Tôi chẳng phải người tài giỏi gì. Tốt nghiệp ngành quản trị khách sạn, nhưng toàn là bằng trung bình. Cũng từng làm ở vài nơi, nhưng đâu được lâu. Tôi hay nói, hay cười, nhưng lại không giỏi chịu đựng. Mới bị khách mắng vài lần là xin nghỉ. Nhiều lúc tôi thấy mình nhát quá, yếu quá, cứ như chiếc lá trong gió.
Đến khi tiền trong tài khoản chỉ còn đủ cho một bữa cơm hộp, tôi thấy mẩu tin đó.
Nó không nằm trên web tuyển dụng, không nằm trong tờ rơi dán ở trạm xe buýt – mà bị gió thổi đến, mắc lại ngay dưới chân tôi, khi tôi ngồi trong công viên chờ điện thoại báo có tin nhắn nhận việc.
“Tuyển nhân viên lễ tân – Làm việc tại khách sạn Phúc Âm.
Lương: 20 triệu/3 ngày. Ăn ở miễn phí. Không cần kinh nghiệm.
Ưu tiên người độc thân, không ràng buộc, không ai tìm kiếm.”
Tôi bật cười. Nghe như trò đùa. Nhưng điện thoại hết pin, ví hết tiền, tôi cũng chẳng còn gì để mất. Tôi gọi số trong mẩu tin. Đầu dây bên kia bắt máy sau một hồi chuông kéo dài, giọng nữ vang lên như vọng từ đáy giếng:
“Anh muốn thay đổi cuộc đời không?”
Tôi đến đúng giờ hẹn – trước hoàng hôn.
Khách sạn Phúc Âm nằm trong con hẻm sâu, ẩm thấp, cách xa khu dân cư. Tôi phải đi bộ qua một cây cầu nhỏ lót ván mục, rồi băng qua con đường lát đá xưa cũ mới thấy nó.
Ba tầng, phủ rêu, bảng hiệu bạc màu như đã bị lãng quên từ nhiều năm.
Vừa bước vào, tôi ngửi thấy mùi nhang trầm – không nồng như ở chùa, mà phảng phất như thứ gì đã lâu không được thắp nhưng vẫn âm ỉ cháy. Không có âm nhạc, không có lễ tân, chỉ có một người đàn ông mặc vest đen đứng sau quầy, đôi mắt hẹp dài, khóe miệng luôn cong lên thành một nụ cười mơ hồ.
“Chào mừng anh,” ông ta nói, giọng khàn như giấy ráp. “Anh là ứng viên duy nhất hôm nay. Và anh đã được chọn.”
Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi gì thì ông ta đã đẩy một bộ đồng phục lễ tân màu trắng ngà về phía tôi.
“Ở lại ba ngày ba đêm. Làm đủ ca. Sau đó, anh có thể chọn – tiếp tục ở lại… hoặc rời đi. Nhưng chỉ sau ba ngày.”
Tôi hỏi lại: “Rời đi… là sao? Đây là hợp đồng lao động ngắn hạn à?”
Ông ta chỉ cười. Không trả lời.
Tôi nghĩ, chắc đây là dạng thử việc đặc biệt – có thể làm nhân sự ở đây hơi kỳ quặc, nhưng miễn có lương cao, tôi chẳng ngại.
Tôi ký giấy.
Giấy không có nội dung. Chỉ có tên tôi.
Đồng hồ gõ 12 tiếng.
Tôi đứng sau quầy lễ tân, gió lạnh thổi qua khe cửa sổ đóng chặt. Tôi không rõ gió đến từ đâu, vì tòa nhà này kín như bưng, không có lỗ thông hơi, không có điều hòa. Nhưng cái lạnh này… lạnh kiểu khác, như thể đang đứng giữa tầng hầm nhà xác.
Cửa chính kêu “cạch” một tiếng. Tự khóa lại.
Nhật Hạ
Tất cả đèn trong khách sạn tắt phụt, chỉ còn lại một luồng sáng lục mờ mờ từ trong tường rỉ ra – như ánh huỳnh quang dưới nước, nhưng có mùi sắt gỉ và ẩm mốc.
Chuông điện thoại vang lên.
Tôi giật mình. Đó là chiếc máy bàn cổ kiểu quay số, không có màn hình, không có dây nối. Tôi bắt máy, và giọng nữ lại vang lên – giờ thì gần như thì thầm ngay trong tai:
“Khách phòng 204 đã đến. Vui lòng không nhìn vào gương.”
Hành lang tầng hai phủ một lớp thảm cũ kỹ, mùi ẩm bốc lên khiến tôi có cảm giác đang bước vào một nơi không có người ở suốt nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/khach-san-am-duong/chuong-1.html.]
Tôi đi chậm từng bước, cảm giác như có ai đó đang đi sát sau mình – nhưng mỗi lần quay đầu, hành lang vẫn trống trơn. Không tiếng động. Không gió. Không ánh sáng nào ngoài những chiếc đèn tròn le lói như đom đóm bệnh.
Cửa phòng 204 hé mở.
Tôi đứng trước cửa, nuốt nước bọt. Tay định gõ cửa thì cánh cửa tự mở hẳn ra, kêu kẽo kẹt như một người vừa mở miệng thở dài.
Phòng không có người.
Tuy nhiên, đèn trong phòng vẫn bật, chao đèn đung đưa nhẹ như vừa có ai đó bước qua. Trên giường là một vết lõm rõ ràng, hình dạng như có một người đang ngồi, nhưng… không có ai.
Tôi lên tiếng:
“Xin lỗi… khách 204 ạ? Tôi là lễ tân. Có thể giúp gì cho anh?”
Không ai trả lời.
Tôi định quay đi thì một cơn gió lạnh lướt qua gáy. Lạnh đến mức da tôi nổi gai từ cổ đến sống lưng.
Trên chiếc bàn cạnh giường, một phong bì màu xám từ từ trượt ra từ dưới chiếc gối, rơi xuống sàn.
Tôi cúi nhặt. Mảnh giấy bên trong có dòng chữ nguệch ngoạc, nét mực như bị loang nước:
“Tôi không có mặt. Đừng để tôi thấy bản mặt của mình.”
Tôi thấy rùng mình.
Mắt tôi lỡ nhìn vào gương treo trên tường – nó được phủ bằng một tấm khăn vải đen.
Ngay khi tôi nhìn, chiếc khăn ấy trượt xuống. Rơi nhẹ như có gió, dù cửa sổ phòng vẫn đóng.
Trong gương, tôi thấy mình đang đứng. Nhưng thứ đứng cạnh tôi – thứ phản chiếu bên trái tôi – không phải tôi.
Sinh vật đó cao bằng tôi, mặc đồng phục giống hệt, nhưng nó không có mặt.
Không mắt. Không mũi. Không miệng.
Chỉ là một khối thịt nhăn nhúm phủ lên hộp sọ – trắng bệch như người c.h.ế.t bị lột mặt lâu ngày. Nhưng khủng khiếp nhất là… nó đang cười.
Tôi không biết nó cười kiểu gì. Chỉ thấy phần giữa khối mặt ấy méo mó lại, rồi toác ra, như một cái miệng bị rạch từ trong ra ngoài.
Tôi quay phắt đi, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra đầy trán.
“Tôi không nhìn thấy… tôi không nhìn thấy gì hết… Tôi xin lỗi…”
Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe tiếng cửa mở, nhưng tôi cảm thấy sinh vật đó đang đứng ngay sau lưng mình.
Hơi thở nó phả vào gáy tôi – lạnh đến mức đốt cháy từng dây thần kinh.
Rồi tôi nghe tiếng nó thì thầm, không phải bằng tai – mà vang thẳng trong đầu tôi:
“Anh thấy tôi rồi…”
Tiếng cười nhẹ như lưỡi d.a.o lướt qua da.
Tôi vùng bỏ chạy khỏi phòng, chân trượt phải gì đó mềm nhũn và nhớp nháp trên sàn – tôi không dám nhìn xuống – chỉ lao bừa về hướng cầu thang, chạy thục mạng về quầy lễ tân.
Lưng áo tôi ướt đẫm, mùi ẩm mốc bám đầy mũi, tôi nghe tim mình đập nhanh đến mức nghe như tiếng trống trận vang dội trong xương sọ.